Chương 1: Bác sĩ Giang, là tôi

Tháng bảy, thị trấn Bắc Giang.

Ánh mặt trời chói chang, gió nóng ẩm mang theo mùi bùn đất mục nát từng đợt từng đợt thổi qua.

Diệp Tích Ngôn lái xe ra ngoài một chuyến, khi quay trở về, trước cửa nhà khách đã tụ tập một đám đông, có nam có nữ đủ cả, chủ yếu là những gương mặt trẻ tuổi.

Người dẫn đoàn Thiệu Vân Phong đứng đầu hàng, cầm một lá cờ nhỏ vẫy qua vẫy lại, hô lớn:

"Mọi người dồn lại đây, cố gắng đứng ở chỗ có bóng râm, nắng to lắm, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Trước hết điểm danh rồi chia phòng, mọi người hợp tác giúp tôi nhé..."

Diệp Tích Ngôn giảm tốc độ, lái xe qua đám đông sau đó đỗ xe dưới gốc cây đa cổ thụ đang tỏa bóng mát. Cô mở cửa xe bước xuống, vừa gửi tin nhắn vào nhóm yêu cầu hai tình nguyện viên đến đây giúp chuyển đồ vừa mở nắp động cơ xe để tản nhiệt.

Chiếc xe Jeep màu đen của cô trông quá nổi bật khiến đám người kia chú ý, tất cả đều ngoái lại nhìn.

Thời tiết nóng bức, Diệp Tích Ngôn mặc áo ba lỗ bó sát màu xanh quân đội kết hợp với quần short, để lộ đôi chân dài cân đối. Cổ chân mảnh mai, phần eo trắng nõn thon gọn, vòng ngực đầy đặn, xương quai xanh quyến rũ.

Dáng người của cô trông khá gầy nhưng lại không yếu đuối, ngược lại đường nét rất săn chắc, những chỗ cần nở nang thì vẫn đầy đặn. Cô buộc tóc thành đuôi ngựa cao, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, nhìn tổng thể vô cùng sạch sẽ và tinh tế, toát lên khí chất dứt khoát.

Ánh nắng chói chang xuyên qua tán lá dày tạo thành những đốm sáng lớn nhỏ rải rác dưới đất.

Một cậu trai trẻ thấp giọng thì thầm, vừa liếc mắt nhìn sang phía này vừa huých nhẹ người bạn đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Ê, cô gái kia cũng thuộc đoàn chúng ta à?"

Người bạn nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, "Không biết, chắc là vậy."

"Trông xinh thế, không rõ là tình nguyện viên hay là blogger du lịch đây."

"Đến trước chúng ta, chắc là tình nguyện viên rồi."

...

Diệp Tích Ngôn thực sự là cùng đoàn với họ, tham gia vào chuyến du lịch tự lái kết hợp hoạt động từ thiện lần này nhưng cô không phải là tình nguyện viên, cũng không phải là blogger du lịch mà là một tay đua chuyên nghiệp thực thụ.

Điều đặc biệt là, cô là người duy nhất được ban tổ chức mời đến chứ không phải tự nguyện đăng ký và vượt qua vòng xét duyệt như những người khác.

Lời mời được gửi đến cô từ hai tháng trước, khi đó Diệp Tích Ngôn vừa kết thúc giải đua xe địa hình ở sa mạc Nam Mỹ, cô nghĩ mình cần về nước để thư giãn tinh thần một chút nên không do dự mà đồng ý ngay.

Lúc ấy, người trung gian qua điện thoại quảng cáo hoạt động này rất hoa mỹ. Thực chất, hoạt động từ thiện chỉ là chiêu bài để kết hợp với quảng bá du lịch, mà địa điểm quảng bá không phải là những thành phố lớn phồn hoa mà là những thị trấn nhỏ hẻo lánh như Bắc Giang, nơi có phong cảnh hữu tình, hy vọng phát triển kinh tế qua con đường du lịch.

Về lý do cô đến Bắc Giang sớm, chủ yếu là để vận chuyển vật tư và làm quen địa hình trước, chuẩn bị cho đoàn chính sẽ đến sau.

Dù sao thì chuyến du lịch tự lái này dự kiến sẽ kéo dài khoảng ba tháng, đường đi rất xa, không phải lúc nào cũng có thể nhận được tiếp tế kịp thời.

Sau khi nhận được phản hồi từ nhóm, Diệp Tích Ngôn cất điện thoại chờ tình nguyện viên đến giúp.

Ở phía đối diện, Thiệu Vân Phong đã điểm danh xong và đang phân phòng, yêu cầu mọi người lần lượt đến quầy lễ tân nhận chìa khóa phòng.

Diệp Tích Ngôn đứng dưới bóng cây hóng gió, tiện thể quan sát bên kia.

Không ngờ, cô tình cờ nhìn thấy một bóng dáng thon gọn ở đằng xa, là một cô gái có dáng vẻ rất xinh đẹp.

Cô gái đó cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngọc trai, cởi hai cúc áo phía trước, vạt áo bỏ gọn trong chiếc quần dài. Dưới chân là đôi giày cao gót màu nu. de, mái tóc đen được búi lên hờ hững, khí chất thanh lịch nhưng không thiếu phần chín chắn, quyến rũ.

Da của cô ấy rất trắng, ngũ quan sắc nét, ánh mắt sâu thẳm, trông chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Diệp Tích Ngôn không có ý định nhìn lén nhưng cũng không kiềm chế được mà ngắm thêm vài lần, trong giây lát không thể rời mắt.

Cô ấy đang trò chuyện với một cô gái thấp hơn, dường như họ đang bàn luận về chuyện gì đó quan trọng.

Cô gái thấp bé có vẻ hoạt bát, gần như là cô ta nói nhiều hơn, còn cô gái ấy chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại đôi câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!