Thành chủ Loan thành đứng im tại chỗ, rất là xấu hổ.
Hắn, Lạc Nguyên Minh, thành chủ đời thứ hai kiêm thiên tài phù tu, cả đời sống theo khuôn phép, chưa từng làm chuyện gì khác người, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến Hạ Tri Châu bất kính với thầy trước mặt mọi người, quả thực hỗn láo vượt quá sức tưởng tượng.
Trước mắt bao người, Thiên Tiện Tử khó nhọc nắm lấy tay vịn cầu thang, lảo đảo bò dậy. Nhờ có kiếm khí bảo vệ nên người này không bị thương, nhưng từ biểu cảm cố tỏ ra kiên cường kia của hắn thì có lẽ tâm trạng của hắn đã sụp đổ tan tành theo danh hiệu "tên điên thích chém đầu người nhất tiên môn" kia rồi. Lạc Nguyên Minh trông thấy Thiên Tiện trưởng lão hít một hơi, gió bên người nổi lên làm ngọn đèn dầu chập chờn lay động không ngừng.
- Thiên... Thiên Tiện trưởng lão...
Hắn dè dặt nói, liếc nhìn thê tử bên cạnh một cái rồi trầm giọng xuống: "Ngài còn ổn không? Ta sẽ giải thích rõ ràng với bá tánh Loan thành. Ngài... đừng buồn quá nhé."
Ai ngờ Thiên Tiện Tử lại không trả lời ngay mà híp đôi mắt nhạy bén của mình lại nhìn hắn chòng chọc, trông rất đáng sợ.
- Thiên Tiện trưởng lão?
Thiên Tiện Tử cau mày lắc đầu, giọng nói đột nhiên lớn thêm vài phần, lời lẽ câu từ khẳng khái chính trực, tất cả mọi người ở trong tòa lầu này đều có thể nghe thấy: "Rõ ràng ta là Chân Tiêu kiếm tôn, thành chủ nhận lầm người rồi!"
Lạc Nguyên Minh: ...
Phản ứng đầu tiên của Lạc Nguyên Minh là vị trưởng lão này vừa bị ngã nên đầu óc có vấn đề, nghĩ bản thân mình là người khác. Nhưng nghĩ kỹ lại hắn lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Ông cố ơi ông cố! Chuyện đã đến nước này rồi ngài còn dám dùng chiêu mạo danh người khác này để giữ thể diện cho mình hay sao! Chân Tiêu kiếm tôn đã làm sai điều gì mà ngài lại đối xử với ngài ấy như vậy??
Hắn khờ thật sự. Hắn vốn tưởng rằng Thiên Tiện Tử thân là trưởng lão thì đáng lẽ nên đứng đắn, nghiêm khắc làm gương, ai dè Huyền Hư Kiếm Phái không có một ai là bình thường. Từ trên xuống dưới không ngàn người thì cũng phải có trăm người, chỉ tính những người mà hắn đã từng tiếp xúc, nào đồ đệ hố sư phụ, sư đệ gài sư huynh, hình như chẳng có một ai là bình thường cả.
Cứ cái đà này, cho dù hôm nào bọn họ tổ chức một cái đại hội giết thầy cực kỳ tàn ác thì Lạc Nguyên Minh cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
- Ờm... Chân Tiêu kiếm tôn...
Thiên Tiện Tử nghe thấy cái xưng hô này thì lập tức có tinh thần, trông hắn đắc ý ra mặt. Lạc Nguyên Minh thấy mắt mình giật giật: "Kiếm tôn và các đồ đệ đã đến Thiên Hương lâu, tại hạ đương nhiên phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà rồi. Hôm nay mời các vị cứ ăn chơi thoải mái, tất cả các chi phí ta sẽ thanh toán hết."
Thiên Tiện Tử ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhặt từng viên linh thạch lên: "Như thế sao mà được? Sao có thể để thành chủ tốn kém như vậy được!"
Số linh thạch này của hắn cho dù có gấp năm lần lên sợ rằng cũng không đủ để ăn một bữa cơm ở đây.
Lạc Nguyên Minh đau lòng quan sát bộ quần áo giặt đến mức bạc cả màu của Thiên Tiện trưởng lão, ngữ khí vẫn ôn hoà mà kiên định như cũ: "Lúc trước tại hạ có việc nhờ cậy trưởng lão, hôm nay mời trưởng lão một bữa cơm, coi như để tỏ lòng biết ơn."
Có việc nhờ cậy sư phụ?
Từ nãy đến giờ Ninh Ninh vẫn luôn chú ý lắng nghe hai vị này nói chuyện với nhau, nghe đến đó cô không khỏi cảm thấy tò mò. Lát sau cô nghe thấy Thiên Tiện Tử nói: "Nhắc tới chuyện kia... chuyện kia thật sự cực kỳ khó làm. Ta và Thiên Tiện sư đệ bàn bạc hồi lâu, cũng đã điều tra ma khí ở Loan thành rồi nhưng cũng không thu hoạch được gì cả."
Người này nhập vai quá sâu, đến giờ vẫn cứ một mực nhận mình là Chân Tiêu kiếm tôn, nói đoạn lại bổ sung thêm: "Chỉ sợ đây không phải ma vật quấy phá mà là có người cố tình làm vậy mà thôi."
- Ý của kiếm tôn là, có người trong thành...
Lạc Nguyên Minh nghiêm mặt lại, giọng nói đè thấp xuống rất nhiều: "Việc này không nên rêu rao quá, chờ pháp hội ngày mai kết thúc chúng ta lại bàn bạc với các trưởng lão khác thì hơn. Gần đây trưởng lão đã phải lao lực về chuyện này, Lạc mỗ không biết nên cảm tạ thế nào cho phải nữa."
Hắn nói xong thì thở dài, đảo mắt nhìn thê tử đang đứng bên cạnh, đôi mắt bỗng toát lên vài phần dịu dàng: "Hy vọng chuyện này sẽ nhanh chóng được điều tra rõ ràng. Những ngày gần đây người dân trong thành hoảng loạn, Loan nương lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Ta đưa nàng đến nhã gian dùng cơm đã, các đạo trưởng xin mời cứ tự nhiên."
Loan nương mím môi cười, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, nàng vừa cười vừa đỡ lấy cánh tay của Lạc Nguyên Minh: "Chân Tiêu kiếm tôn, Thiên Hương Lâu có rất nhiều của ngon vật lạ, nổi tiếng nhất là rượu "Cửu Châu Xuân Quy", ngài nhất định phải uống thử một lần nhé."
Thiên Tiện Tử biết đôi vợ chồng này tình cảm sâu đậm, trông họ ân ái mà phát hờn. Sau khi tạm biệt hai người, hắn nghe thấy Ninh Ninh thì thầm hỏi nhỏ: "Sư tôn, Loan thành xảy ra chuyện gì sao ạ?"
"Có phải chuyện nữ tử trong thành mất tích không ạ?" Trịnh Vi Ỷ cũng đi theo nàng lộp cộp xuống lầu: "Nghe nói đã có vài cô gái bị mất tích rồi nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ."
Thiên Tiện Tử gật đầu: "Việc này rất khó giải quyết, hung thủ tu vi khá cao, giỏi ẩn nấp và che giấu hành tung, bọn ta đã lật tung Loan thành lên rồi, cũng dò hỏi người nhà của những nữ tử bị mất tích kia rồi nhưng không tìm được thông tin nào hữu dụng cả."
Hắn đang nói thì liếc thấy có vài người vẫn đang thò đầu ra ngoài hóng hớt chuyện bên này bèn nhăn tít mày lại, cố ý nói to: "Ta đánh cược cái danh Chân Tiêu Kiếm tôn này, nhất định sẽ bắt được hung thủ! Tuy là Thiên Tiện Tử kia thần cơ diệu toán ngọc thụ lâm phong nhưng hắn cũng không thể nào năng suất hơn ta được!"
Lâm Tầm vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh tượng sư tôn xoay vòng vòng như một cái chong chóng lớn, hắn càng nghĩ càng thấy xấu hổ, suýt chút nữa đỏ mặt thiếu dưỡng khí mà ngất đi thì đột nhiên bị tiếng hét này làm cho hoảng sợ, hắn thấp giọng hỏi Mạnh Quyết bên cạnh: "Mạnh sư huynh, sư tôn không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!