Ninh Ninh chui trong cái áo khoác ngoài của Bùi Tịch đi từng bước theo hắn lên tàu bay rồi chọn một chỗ yên lặng vắng người ngoan ngoãn ngồi xuống không nói một câu nào. Lần trước lên tàu bay Trịnh Vi Ỷ ngồi ở bên cạnh cô, sau đó hai người phải tách nhau ra để đi thi nên giờ không gặp lại nhau, lại thêm mặt của Ninh Ninh đang lúc đỏ bừng, giờ cô không muốn gặp bất kỳ ai hết.
Sau khi ngồi xuống cô khẽ kéo ống tay áo của Bùi Tịch: "Bùi Tịch, đệ ngồi bên cạnh ta được không?"
Bùi Tích mím môi, tuy rằng khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ nhưng đôi mắt lại không thể hiện vẻ gì là không kiên nhẫn hay muốn từ chối. Hắn im lặng mấy giây ngắn ngủi rồi khẽ "ừm" một tiếng.
Thật ra Bùi Tịch thấy hơi khó chịu một chút. Kể từ khi Ninh Ninh nói muốn đi tìm Hạ Tri Châu một mình hắn đã thấy ngực mình nặng trĩu như có đá đè lên trên, cảm giác này làm hắn thấy bứt rứt muộn phiền một cách kỳ lạ, suýt chút nữa hắn đã buột miệng nói với nàng rằng: "Tỷ đừng lúc nào cũng ở riêng với Hạ sư huynh như thế được không?"
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầy hắn đã bật cười thành tiếng. Không nói đến việc hắn không quá thân thiết với Ninh Ninh, không có bất kỳ tư cách và lý do nào để hoa tay múa chân với nàng, chỉ kể đến riêng bản thân hắn thôi... Bùi Tịch nghĩ, cho dù quan hệ của hắn và Ninh Ninh có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Nàng muốn thân thiết với ai thì thân thiết với ai đi, hắn cứ phải để ý làm gì.
Nhưng hắn vẫn cứ thấy buồn rầu một cách kỳ lạ. Thế nên khi đang giúp Kiều Nhan áp giải mấy tên ma tộc đang thoi thóp hơi tàn ra khỏi bí cảnh, mặt mày của hắn lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Một tên ma tu trong số đó run rẩy, ngay lập tức thốt lên một câu: "Nếu mươi muốn rút kiếm thì có thể cho ta chết một cách dứt khoát luôn có được không?"
Sau đó hắn nhìn thấy nàng và Hạ Tri Châu cùng nhau phô bày kỹ thuật diễn xuất ở trong huyền kính.
Tuy rằng Ninh Ninh thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa nhưng Bùi Tịch lại không thấy hành vi đó có gì đáng xấu hổ. Khi hắn nhìn thấy những gì diễn ra trong huyền kính, có một suy nghĩ nhỏ bé, ti tiện lẳng lặng nảy mầm trong lòng hắn. Ninh Ninh lúc ở bên cạnh Hạ Tri Châu lúc nào cũng hoạt bát, rực rỡ như vậy. Hạ Tri Châu có thể thoải mái đùa giỡn cùng nàng, hắn lại không có cách nào làm được như thế.
Hắn quá trầm lặng, tính tình cũng không tốt. Từ nhỏ hắn lớn lên trong tiếng đánh chửi và bóng kiếm ánh dao, hắn không biết làm thế nào để mang lại niềm vui cho người khác, không bị cuộc sống như vậy nuôi dưỡng thành tính cách tàn bạo giết chóc đã là may mắn lắm rồi. Hắn lúc nào cũng lặng lẽ như một tấm phông nền, chỉ có lúc đánh nhau mới có thể dựa vào kiếm thuật và sự tàn nhẫn của mình để thu hút sự chú ý của người khác, còn đâu thì...
Nghĩ đến đây, Bùi Tịch không khỏi cảm thấy phiền lòng. Ninh Ninh sẽ không thèm để ý đến việc rốt cuộc hắn có làm nàng vui hay không, hắn lại vì chuyện này mà suy nghĩ hồi lâu. Ở trong lòng nàng, vị tiểu sư đệ không thể nào quen thuộc hơn được này nhất định chẳng có gì đặc biệt so với những người khác.
"Hô hô." Thừa Ảnh cảm nhận được suy nghĩ này của hắn bèn chọc hắn thêm một câu cho chạm đáy nỗi đau: "Thế cho nên ở trong lòng ngươi thì con bé đặc biệt hơn so với những người khác phỏng?"
Bùi Tịch: ...
Bùi Tịch sẵng giọng đáp nó: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
- Ta thấy con bé đối xử tốt với ngươi lắm. Ngươi còn nhớ lần trước Ninh Ninh gọi ngươi là gì không?
Thừa Ảnh cười khả ố, nhại giọng nheo nhéo: "Bùi Tịch Tịch~~~ Lúc ấy ngươi nghe thấy cái xưng hô này chẳng phải tim đã đập nhanh hơn không biết bao nhiêu lần sao! Khi nào ngươi cũng thử gọi nàng là "Ninh Ninh" đi, đừng suốt ngày gọi "tiểu sư tỷ" nữa~"
Bùi Tịch mím môi không nói câu nào. Cho dù hắn không vui thì cũng sẽ không bao giờ bộc lộ ra ngoài để làm người khác phiền toái mà sẽ giấu hết cảm xúc của mình trong lòng theo thói quen. Ninh Ninh ngồi bên cạnh hắn vốn đang rối rắm chuyện ban nãy nên đương nhiên sẽ không chú ý đến hắn cũng đang ngổn ngang trăm mối bên này. Cô giấu mình trong chiếc áo một hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt của nàng rất xinh đẹp, trông như hai quả nho đen lấp lánh dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Mái tóc đen bị áo ngoài xô lệch làm cho hơi rối, loã xoã xuống khuôn mặt trắng nõn, chóp mũi và sườn mặt vẫn còn hơi ửng hồng, lúc nàng nhìn hắn chăm chú...
Bàn tay đang ôm kiếm của Bùi Tịch bỗng nhiên cứng quèo. Hắn trầm giọng hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Đệ..." Ninh Ninh hơi do dự, giọng nhỏ như muỗi kêu, nàng cụp mắt xuống: "Đệ ban nãy... có nhìn thấy ta và Hạ Tri Châu làm gì trong bí cảnh không?"
Câu hỏi này lẽ ra chỉ nên đáp "có" hoặc "không", thế nhưng Bùi Tịch lại hỏi lại nàng: "Việc đệ có nhìn thấy hay không rất quan trọng sao?"
Ngay cả hắn cũng không nghĩ đến việc mình sẽ hỏi ra câu này nên nhất thời cũng sững sờ hệt như tiểu cô nương ngồi bên cạnh mình.
Câu này nghe không giống câu mà Bùi Tịch sẽ hỏi, từ trước đến nay hắn không thích lo chuyện bao đồng. Ninh Ninh nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Rất quan trọng sao? Hình như đúng là có quan trọng chút chút thật.
Ninh Ninh cũng không để ý đến chuyện này lắm. Cho đến khi bị Bùi Tịch hỏi, cô mới nhận ra sau khi làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thứ cô để ý hoá ra lại không phải là: "Toi rồi, quê độ trước mặt tất cả mọi người rồi!" mà lại là "Toi rồi, cô sẽ không bị Bùi Tịch nhìn thấy đấy chứ?"
Ninh Ninh không nói gì. Một lúc lâu sau cô mới dùng áo ngoài cuộn quanh mình thật chặt sau đó lùi sâu vào trong một góc. Bùi Tịch không nhìn thấy biểu cảm của nàng mà chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng lẫn một chút ngập ngừng của Ninh Ninh: "... Ừ."
Bùi Tịch chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Hắn bàng quan trước đau đớn, sỉ nhục, nhưng lúc này lại vì một chữ ngắn ngủi mà cảm thấy thổn thức không thôi.
- Nếu đệ không nhìn thấy, ta sẽ cảm thấy vui hơn một chút.
Ninh Ninh giống như một con hamster tròn vo rụt đầu trong bộ lông lù xù, thỉnh thoảng lại ngọ nguậy một chút. Cô nói xong lại hoảng loạn bổ sung thêm một câu: "Thật ra ta cũng không để ý lắm đâu! Chỉ là... ừm... hơi hơi muốn biết thôi."
Bùi Tịch bỗng nhiên thấy hơi buồn cười, phiền muộn trong lòng tự nhiên tiêu tán đi đâu hết. Hắn rũ mắt ngồi dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn nàng cuộn thành một cục tròn vo, giọng điệu vô cùng khẳng định: "Đệ không nhìn thấy."
- Thật sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!