Nhờ có sự trợ giúp của mấy đại môn phái, những linh hồ rải rác ở khắp bí cảnh cuối cùng đã được tìm thấy hết. Ninh Ninh mải mê trèo đèo lội suối chạy lăng xăng khắp bí cảnh, sau khi làm xong việc thì nghỉ ngơi một thời gian, bất tri bất giác cuộc thi cũng đã đến hồi kết.
Không giống như lúc tiến vào bí cảnh bị truyền tống ngẫu nhiên, để tiện cho các đệ tử đi ra ngoài, nơi này có năm lối ra xếp thành hình vòng tròn đặt ở các góc khác nhau, lối ra gần nhất ở gần thôn xóm của tộc linh hồ.
Ninh Ninh đã chuẩn bị xong xuôi nhưng lại phát hiện ra không thấy bóng dáng Hạ Tri Châu. Không chỉ có hắn mà Diệp Tông Hành của Vạn Kiếm Tông cũng không thấy tăm hơi đâu.
Hai vị này có tiếng là đối thủ một mất một còn của nhau, Ninh Ninh cứ có dự cảm chẳng lành. Khi đến gần lối ra, cô khẽ chọc chọc cánh tay Bùi Tịch: "Tiểu sư đệ, đệ và Kiều cô nương dẫn hồ tộc đi ra ngoài trước đi, ta đi tìm Hạ sư huynh xem sao."
Bùi Tịch nhíu mi vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn đáp: "Vâng."
Thôn này không lớn, Ninh Ninh chăm chú đi tìm một lúc đã phát hiện ra hai người họ ở bìa rừng. Nhưng cô trông hai vị này có gì đó không đúng lắm.
Diệp Tông Hành mặt mũi bụi đất tèm lem, người run cầm cập, ánh mắt như đang sợ hãi lại như đang phẫn nộ. Hắn đang nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Tri Châu, giống như muốn băm hắn ra thành hàng ngàn hàng vạn mảnh vậy.
Hạ Tri Châu đang dựa vào thân cây, nghe thấy tiếng bước chân của cô thì quay phắt đầu sang, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Hắn không nghĩ được gì nhiều mà hô to lên một tiếng: "Ninh Ninh đừng tới đây!"
Ninh Ninh không hiểu dụng ý của hai người này, cô hơi dừng chân, sửng sốt: "Sao thế?
"Người trả lời cô lại không phải Hạ Tri Châu. Một giọng nữ quen tai vang lên sau lưng mang theo sát khí đẫm mùi hoa anh túc ngọt ngấy kèm theo một mùi thơm lạ lùng nào đó mà cô chưa bao giờ ngửi thấy:"Ngươi nói xem?"
Nữ nhân kia xuất hiện sau lưng cô không một tiếng động nào, cho đến khi nghe thấy giọng nói của nàng Ninh Ninh mới quay đầu lại, ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, đôi mắt lúng liếng quyến rũ đa tình, nhưng giờ khi nhìn cô lại giống như ánh mắt của loài mãng xà âm độc tràn đầy thù hận và sát khí.
Ninh Ninh biết người này là ai.
Liễu Huỳnh của đảo Nghê Quang, Liễu cô nương!
- Cuối cùng các người cũng rơi vào tay ta.
Liễu Huỳnh cười dịu dàng, mùi thơm kỳ dị toả ra từ trên người nàng ta càng ngày càng nồng. Bởi vì hai người đang đứng rất gần nhau, lúc nói chuyện hơi thở của nàng khẽ lướt qua khuôn mặt của Ninh Ninh: "Một tên của Vạn Kiếm Tông, hai tên của phái Huyền Hư, vận may không tồi lắm."
Lúc người của đảo Nghê Quang đi lấy "cung Chước Nhật
", nàng vừa mệt thân vừa mệt lòng nên không đi cùng đám người Dung Từ. Đợi đến canh ba vẫn không thấy ai trở về nàng mới nhận ra rằng bọn họ đã bị Ninh Ninh lừa một vố."Đảo Nghê Quang giỏi nhất là theo dõi, ta đi sau các ngươi một lúc lâu các ngươi cũng không phát hiện ra đúng không?" Liễu Huỳnh giơ đoản đao trong tay lên, chậm rãi xoay xoay nó trong tay:
"Các ngươi không biết ta, ta lại nắm rất rõ tình hình của các ngươi. Ba vị ở đây chắc cơ thể đã không còn dư lại bao nhiêu linh lực nữa nhỉ?"
Mùi thơm kỳ lạ kia chắc hẳn là độc. Sức mạnh của Ninh Ninh còn chưa khôi phục, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cô ngẩng đầu lên nhìn hai tên kia.
Cô thì không cần phải nói làm gì rồi.
Sau khi bắn thủng thuỷ kính, linh lực của cô đã gần cạn kiệt, không có cách nào đánh trả được; Hạ Tri Châu bị màn "chong chóng tre
"kia ép khô hết sức lực, đến hôm nay cơ thể vẫn chưa hồi phục, cũng không thể đánh trả được. Còn Diệp Tông Hành, thân là người đàn ông đã từng chiến đấu trực tiếp với ma quân, hắn đã bị Kỳ Hàn đánh cho một cước rất mạnh, cơ thể đang lúc suy yếu, cũng không thể đánh trả được nốt. Trùng hợp là ba người này lại cùng rơi vào tay Liễu Huỳnh. Ninh Ninh: ... Ninh Ninh thở dài:"Sao hai huynh cũng trúng chiêu thế? Tại sao lại không đi cùng với mọi người mà lại đánh lẻ đến cái nơi hẻo lánh này?
"- Tất cả là do tên khốn nạn Diệp Tông Hành này hãm hại ta! Hạ Tri Châu vô cùng oan ức, hắn hung tợn trừng mắt nhìn đối thủ một mất một còn của mình:"Hắn nói hắn vừa phát hiện ra một bảo vật, muốn đưa ta đi xem cùng.
Mới đến nơi hắn đã lôi một cái chày gỗ ra định đánh ta ngất xỉu, sau đó hai người bọn ta đã trúng độc.
"- Sao? Ngươi còn có mặt mũi trách ta à? Diệp Tông Hành không hổ là mặt dày. Hắn không những không cảm thấy áy náy vì hành vi đánh lén người khác của mình mà còn bày ra bộ dạng người bị hại, nổi giận đùng đùng cãi lại:"Nếu không phải các ngươi kết thù với nàng ta thì ta đã đánh ngươi ngất xỉu rồi rời khỏi bí cảnh từ lâu rồi, sao có thể lưu lạc đến nước này!
Tất cả là tại ngươi!
"Hai người này cãi nhau ỏm tỏi, Thiên Tiện Tử ở ngoài bí cảnh lại trầm ngâm suy tư không nói một lời. Bây giờ cuộc thi sắp kết thúc, các đệ tử muốn ra khỏi bí cảnh thì phải tập hợp ở chỗ này. Hắn cầm huyền kính, đứng im chỗ lối ra của bí cảnh, xung quanh là một đám trưởng lão và các đệ tử đã ra ngoài trước, bọn họ ra sức nghển cổ nhìn vào huyền kính. - Các đệ tử đều đã ra ngoài hết rồi, chỉ còn bốn đứa nhóc này thôi. Có người có lòng tốt đưa ra đề nghị:"Hay là chúng ta dùng linh lực lôi đám nhóc ra đi? Nếu không thì khi bí cảnh đóng lại bọn nhóc sẽ bị nhốt trong đó mất.
"- Vội gì, không phải vẫn còn thời gian sao! Đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông bước lên vài bước, nhìn người đàn ông mặc bộ đồ hoa bên cạnh cười vang:"Thành chủ, người trong kính là những đệ tử xuất sắc nhất của Vạn Kiếm Tông, Huyền Hư Kiếm Phái và đảo Nghê Quang, nhìn có vẻ là mấy đứa nhóc này đang chuẩn bị đánh nhau to đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!