Sau một đêm chờ đợi trong đau khổ, học cung của Huyền Hư kiếm phái cuối cùng cũng đã thông báo kết quả trong sự vui mừng phấn khởi của mọi người.
Trịnh Vi Ỷ vì quá lo lắng mà cả đêm không ngủ.
Tuy nàng là người tu chân nhưng tinh thần đã phải gánh chịu áp lực cực lớn, não bộ cũng đã phải hoạt động ở cường độ cao suốt hai ngày hai đêm, thành ra khi nàng thất thểu bước ra khỏi phòng như tang thi, Ninh Ninh đột nhiên nhớ đến câu nói kinh điển kia: "Một bóng ma đang ám ảnh Huyền Hư kiếm phái, bóng ma của chủ nghĩa kiếm đạo.* (*nguyên văn:, , 。" Câu này chế lại từ mở đầu của tác phẩm "Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản" (1848). C. Mác và Ph. Ăngghen viết:
"Một bóng ma đang ám ảnh châu Âu: Bóng ma chủ nghĩa cộng sản. Tất cả những thế lực của châu u cũ: Giáo hoàng và Nga hoàng, Mét -téc -ních và Ghi -dô, bọn cấp tiến Pháp và bọn cảnh sát Đức, đều đã liên hợp lại thành một liên minh thần thánh để trừ khử bóng ma đó.")
Cô chơi rất thân với đại sư tỷ nên hôm nay đã dậy sớm để đi xem kết quả cùng tỷ ấy.
Trịnh Vi Ỷ vừa phấn khích vừa lo lắng hệt như sinh viên thi đại học đang thấp thỏm chờ kết quả. Bộ dạng của nàng hiện giờ đã minh hoạ một cách sinh động cái gọi là "một nửa đẹp đẽ một nửa đau thương": vừa háo hức biết kết quả thi vừa lo lắng lại thi trượt thêm lần nữa, thế nên đến lết ra cửa cũng không muốn lết.
Chỗ dán kết quả thi trong học cung đã có một đám người đứng tụ tập nhốn nháo, có người vui có người buồn. Vì nguyên chủ đã tốt nghiệp từ lâu rồi nên Ninh Ninh chưa từng đến đây lần nào, thế nên bây giờ cô không khỏi tò mò mà nhìn đông nhìn tây. Chỉ thấy đình đài lầu các nguy nga tráng lệ.
Cả toà nhà được xây bằng đá trắng đứng sừng sững giữa đất trời, khí thế như muốn đâm thủng tầng mây, cây cối tươi tốt tô thêm sắc xanh đầy sức sống, lan can ngọc chạm khắc trông vô cùng thanh nhã.
Thành tích của buổi thi hôm trước được dán theo phương thức truyền thống ở bên ngoài cung môn, đợi đám người hơi tản ra một chút, Trịnh Vi Ỷ mới thấp thỏm bước lên vài bước rồi bắt đầu dò từ dưới lên trên.
Danh sách này chỉ ghi tên những người đã thi đỗ.
Dựa vào trình độ của Trịnh Vi Ỷ, nếu mấy hàng cuối cùng không có tên nàng, vậy thì nàng lại thi trượt là cái chắc.
Trịnh Vi Ỷ hít sâu một hơi, nàng dùng tay phải che khuất mấy cái tên ở những hàng cuối cùng, sau đó lấy khí thế thấy chết không sờn nói: "Ta bắt đầu mở đây!
"Nói đoạn, Trịnh Vi Ỷ dịch bàn tay lên trên để lộ ra một cái tên. Tên này có hai chữ, liếc mắt một cái đã biết không phải là nàng. Trịnh Vi Ỷ lại không đành lòng, tay run run dịch lên trên thêm chút nữa. Là một cái tên con trai. Nàng lại dịch lên trên, không phải. Tiếp tục dịch nữa, cũng không phải. Không thể nào. Ninh Ninh dè dặt an ủi nàng:"Sư tỷ...
"Hai chữ này hoá thành một cái búa tạ đập bốp một cái vào màng tai của nàng, khiến cho nàng không còn sức lực, chân lui về sau một bước, bàn tay buông rơi khỏi bảng thành tích. Nàng phóng mắt nhìn cả cái bảng to đùng, dòng nào dòng nấy uốn lượn như những con rắn, nàng nhìn kỹ lại một lượt, đừng nói là là ba chữ"Trịnh Vi Ỷ
", đến họ Trịnh cũng không nhìn thấy cái tên nào. Cái bảng này không có hướng dẫn tra cứu nên trên mỗi tờ giấy kết quả đều có đủ các loại họ tên sắp xếp lộn xộn. Trịnh Vi Ỷ nhìn một lúc lâu mới nhìn thấy mỗi tờ thông báo thành tích đều viết chìm chi chít hai chữ"thi lại
". Trịnh Vi Ỷ: ... Nàng đã nghĩ thông cả rồi. - Xem ra lần này ta lại thi trượt rồi. Thân là đại sư tỷ, cho dù trong lòng đang rất buồn rầu thì nàng cũng không thể thể hiện ra điều đó trước mặt sư muội nhà mình được. Trịnh Vi Ỷ nặn ra một nụ cười rồi xoay người lại nói với Ninh Ninh:"Thôi chờ đến năm sau đi, dù sao ta cũng quen rồi mà ha ha.
"Ninh Ninh lại không có ý định đi khỏi đây mà chỉ dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn nàng, mím môi lắc đầu: - Sư tỷ, tên của tỷ ở đằng kia cơ. Trịnh Vi Ỷ không những không thi trượt mà còn đạt được thành tích trung bình trong cả học cung, tên của nàng lúc này đang chễm chệ giữa một đống cái tên khác ở giữa bảng thành tích. Trịnh Vi Ỷ nghe xong đứng hình, mãi mới hiểu ra câu Ninh Ninh nói có nghĩa là gì, đến khi nhìn thấy ba chữ"Trịnh Vi Ỷ" trên giấy trắng mực đen thì mặt dại ra, thấy mình như đang mơ một giấc mơ không chân thực.
Là tên nàng.
Thật sự là tên của nàng. Không phải nàng đang nằm mơ đấy chứ? Trịnh Vi Ỷ tự lấy tay véo một cái lên mặt mình. Đau quá!
Hoan hô!! Nàng thi đỗ rồi!!!***
Thập phương pháp hội sắp khai mạc, các đệ tử xuất sắc nhất của các môn phái đều xuống núi đi đến Loan thành.
Pháp hội này được tổ chức 20 năm một lần, mục đích là để đánh giá tài năng của các thanh niên tài tuấn của giới Tu chân, cũng nhân tiện tạo cơ hội tranh đua cao thấp cho đám đệ tử, sau khi trải qua các vòng thi đấu thì các trưởng lão sẽ chọn ra những người xuất sắc nhất của các cảnh giới.
Ninh Ninh thấy cái này chẳng khác gì kiểm tra cuối kỳ, càng nghĩ càng thấy lo lắng.
Sau khi thuyền bay cập bến Loan thành, sắp xếp hành lý ở khách điếm xong, mọi người bắt đầu tự do hoạt động. Pháp hội ngày mai mới khai mạc nên Loan thành chủ đã chu đáo chuẩn bị một bữa tiệc tối rất hoành tráng.
Người của phái Huyền Hư đến sớm, rảnh rỗi không có việc gì làm, lại thêm các tiểu đệ tử bình thường cứ ở riết trên núi, hiếm khi có cơ hội được đến những nơi như thế này nên tốp năm tốp ba kéo nhau chạy ra phố giải ngố hết cả.
Bình thường các sư tôn sẽ quản lý các đệ tử của mình, nhưng sư tôn của Hạ Tri Châu đam mê ngao du tứ hải, bình thường cứ mất hút không thấy bóng dáng đâu, thế là cuối cùng Hạ Tri Châu đã được phân đến nhóm của Thiên Tiện Tử.
- Ôi không khí trong lành quá!
Cuộc đời tươi đẹp quá! Ta thấy mình vẫn đủ sức để làm thêm mười trang bài thi nữa!
Trịnh Vi Ỷ vẫn đang đắm chìm trong niềm vui thi đỗ. Nàng vừa đi trên đường vừa ngây ngô cười nói:
"Lần này thi đỗ, đầu tiên ta muốn cảm ơn sư huynh sư đệ sư muội đã cổ vũ ta. Nếu không có mọi người thì ta chắc chắn không thể thi đỗ được. Tiếp theo ta muốn cảm ơn các thầy cô ra đề. Đề thi này quả thật chính là người cha người mẹ thứ hai của em! Em nhất định sẽ hiếu kính chúng nó cả đời!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!