Chương 37: Sư đệ đệ thảm quá đi mất ha ha ha

Trần phủ quả thật đã xảy ra chuyện lớn.

Thiếu phu nhân Triệu Vân Lạc ngủ mãi không tỉnh, cho dù người khác lay rồi ra sức đánh động thế nào cũng không mở mắt.

Nghe nói giờ ngọ nàng nghỉ ngơi với Trần Diêu Quang như bình thường, nhưng đến khi Trần đại thiếu gia tỉnh lại rồi thì lại phát hiện phu nhân nhà mình mặt mũi tái nhợt, mày cau chặt lại, toàn thân lạnh lẽo như đồng. Hắn thử gọi tên nàng rồi lay bả vai nàng cũng không thấy động tĩnh gì.

Trần Diêu Quang hoảng hốt, vội vàng sai người hầu đi tìm đám Ninh Ninh hồi phủ. Lúc mọi người bước vào trong phòng, vừa nhìn đã thấy hắn đỏ mắt ngóng trông.

- Các vị thiếu hiệp, xin các vị hãy cứu phu nhân của ta với!

Trần Diêu Quang vốn tuấn tú cao gầy, bình thường hắn luôn ôn tồn lễ độ, là một thiếu niên hăng hái phơi phới, sau khi bị hoạ mị giam cầm lâu ngày thì trở nên gầy gò ốm yếu. Bây giờ hắn lại vì lo lắng mà rối bời, càng nhìn càng thấy đáng thương, thật sự trông không giống con nhà giàu có một chút nào.

Xem ra đôi vợ chồng này thật sự rất yêu thương nhau, chẳng qua là hơi xui xẻo, hết chồng lại đến vợ bị trúng tà.

Trịnh Vy Ỷ rất hiểu biết về các loại yêu quái, sau khi nghe gia đinh tường thuật mọi việc xong thì đã đoán ra được ít nhiều.

Nàng nghiêm mặt bước lên vài bước nhìn thoáng qua Triệu Vân Lạc đang nằm trên giường, vừa nhìn đã lộ ra biểu cảm "quả nhiên không ngoài dự đoán của ta".

"Là dạ yểm."

Trịnh Vy Ỷ nghiêm túc nói: "Loại yêu quái này coi cảnh trong mơ và thần thức của con người làm thức ăn. Một khi bị dạ yểm bám vào người thì sẽ phải chịu nỗi đau vô cùng vô tận do ác mộng mang đến, dần dần mất đi ý thức trong chết chóc và luân hồi, cuối cùng bị hút hết tinh nguyên rồi chết trong mộng.

"Đại sư tỷ của Huyền Hư Kiếm Phái đương nhiên không phải kẻ làm gì hỏng nấy, kẻ được mệnh danh là lười biếng vô dụng nhất tông môn này bình thường đều rất đáng tin cậy, lúc này cũng không ngoại lệ. Nàng vừa nói vừa cong môi cười, rất có phong phạm của thế ngoại cao nhân:"Loại yêu quái này không khó xử lý, chỉ cần để thần thức của ta nhập vào trong thần thức của thiếu phu nhân rồi đuổi dạ yểm đi là được."

Trần Diêu Quang nghe thấy thế thì gật đầu liên tục, cũng không dám nói thêm câu gì mà ngoan ngoãn lui về phía sau vài bước: "Vậy đa tạ cô nương."

Hôm nay trời nắng nên trong phòng không tối tăm u ám như lần trước. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ bằng gỗ, đến chỗ Triệu Vân Lạc thì dừng lại, phủ một lớp sáng dịu dàng lên luôn mặt nàng. Chỉ tiếc rằng tình hình hiện tại của thiếu phu nhân không hợp với cảnh này cho lắm.

Nàng vẫn luôn chìm đắm trong ác mộng, mới có một khoảng thời gian ngắn mà đã bị tra tấn đến mức sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, đuôi mắt lấp lánh ánh lệ. Trịnh Vy Ỷ không đành lòng nhìn dáng vẻ này của nàng nên cụp mắt niệm chú điều động thần thức.

Linh tức trong thức hải cuộn lên như nước triều, chỗ nào cũng chứa đựng linh khí nồng đậm. Một sợi thần thức bị tách ra bay lên không trung rồi lại bị nàng điều khiển chầm chậm bay đến bên giường Triệu Vân Lạc.

Không biết tại sao Trịnh Vy Ỷ bỗng nhiên ngẩn ra.

"Kỳ lạ quá." Nàng không làm thêm bất kỳ động tác nào, một lúc lâu sau mới mở to mắt, hoang mang nói: "Thần thức của ta không cảm ứng được thiếu phu nhân.

"Phải biết rằng không chỉ con người mà ngay cả yêu ma quỷ quái cũng có thể cộng minh cùng với thần thức của người tu đạo. Nếu nói trên đời này có gì không thể cảm ứng được thì chỉ có những vật chết hoặc không có ý thức như là bàn ghế, chén trà, ánh nắng, mưa móc mà thôi. Triệu vân Lạc hiển nhiên không nằm trong số đó. Nàng vừa nói xong, mọi người ở đây đều bối rối. Hạ Tri Châu gãi đầu, lặng lẽ dùng truyền âm nói:"Mọi người nói xem có thể nào là vì tất cả mọi thứ trong tháp Phù Đồ đều là ảo ảnh, bọn họ là người mà ảo ảnh hư cấu ra cho nên mới không có hồn phách hay không?

"Tình cảnh đột nhiên trở nên xấu hổ. Vừa mới phút trước Trịnh Vy Ỷ còn nói chắc như đinh đóng cột với Trần Diêu Quang rằng chuyện này"không khó giải quyết

", thế mà cuối cùng đến dạ yểm còn chẳng tiếp cận được chứ đừng nói đánh thức Triệu Vân Lạc cho người ta. Cái lý do này nghe cũng có lý, Ninh Ninh suy nghĩ một lát, lại nhíu mày nói:"Nhưng nếu thật là như thế thì việc tháp Phù Đồ sắp xếp cho Triệu Vân Lạc bị yểm là nhằm mục đích gì?

Tầng này rất khó để vượt qua, có lẽ mỗi một chi tiết đều là manh mối có đúng không?"

"Không cảm ứng được?" Trần Diêu Quang sắc mặt trắng bệch: "Sao có thể như thế được?"

Trịnh Vy Ỷ tất nhiên không thể huỵch toẹt ra: "Bởi vì các ngươi đều là ảo ảnh." nên để bảo toàn danh dự và để cho tình cảnh không đến mức quá xấu hổ, nàng chỉ đành nói sang chuyện khác:

"Ta cũng không biết là vì lý do gì. Không biết Trần công tử có manh mối gì về chuyện phu nhân bị yểm không?"

Khuôn mặt Trần Diêu Quang hiện lên vẻ sợ hãi, ngữ khí mơ hồ:

"Nếu bảo rằng có chuyện gì liên quan đến chuyện này thì... Không lâu trước đây có một đạo trưởng đi du ngoạn qua nơi này, nói rằng phong thuỷ của Nga thành có dị, mùng năm tháng sáu năm nay yêu môn nhất định sẽ mở, yêu quái tràn ra gây hại khắp nơi. Hắn không có bằng chứng gì, quần áo thì tả tơi nên bọn ta chỉ cho là hắn đang nói năng lung tung, không ngờ rằng gần đây trong thành liên tiếp xảy ra chuyện lạ, chỉ sợ lời tiên đoán của lão đạo kia là thật."

Hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó, tơ máu trong mắt càng ngày càng đậm: "Mùng năm tháng sáu, không phải là ngày mai sao!

"Ninh Ninh không nói gì, chỉ im lặng nghe hắn kể chuyện. - Ta nghe nói các vị có thể sẽ đi bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ Nga thành gặp phải kiếp nạn này, nếu không có các vị thì... Ý giữ người lại trong câu này quá rõ ràng, Trịnh Vy Ỷ không lờ đi mà phối hợp với hắn:"Trần công tử đừng lo lắng, bọn ta nhất định sẽ dốc toàn lực đánh đuổi yêu ma, bảo vệ bá tánh Nga thành an toàn."

Trần Diêu Quang gật đầu: "Diêu Quang xin được cảm ơn các vị trước, đại ân đại đức này cả đời ta cũng sẽ không quên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!