Tác giả: Zhihu

Thân xác tôi đột nhiên trở thành nơi trú ngụ của hai linh hồn ngoại lai. Một kẻ kiểm soát giọng nói, hóa thành "cái miệng" sắc sảo. Kẻ kia chi phối hành động, trở thành "đôi tay" không khoan nhượng. Họ phơi bày định mệnh: tôi là "thiên kim thật" bị đánh tráo, kiêm luôn vai "nữ phụ hiểm độc" trong một cuốn truyện ngược tâm đầy rẫy thật giả. Tiểu thư giả mạo kia thổn thức: "Em gái không cố ý đẩy em... Em ấy oán hận em, cũng là điều dễ hiểu..." "Đôi tay" tôi tức khắc đẩy ả ta ngã chổng vó xuống...
Khi Nhiếp Chính Vương ở bên cạnh tỷ tỷ ta, ngài lại gọi tên ra. Chuyện này là do Lan Lam, người hầu cận của tỷ tỷ kể lại cho ta nghe. Ta và Nhiếp Chính Vương cũng coi như là thanh mai trúc mã. Ta vẫn còn nhớ rõ năm ta mười một tuổi còn hắn mười ba tuổi. Hắn cười nói sẽ mang tam thư lục lễ, kiệu tám người nâng để cưới ta vào cửa. Nhưng người mà hắn vén khăn voan đỏ không phải ta, mà là tỷ tỷ ta.
Siêu phẩm thứ 3 Siêu phẩm 1: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp Siêu phẩm 2: Bạch Tử Tái Sinh
Phó Diễm giờ tan ca chẳng may gặp tai nạn xe. mở mắt ra thế nhưng trở về thập niên 70 ở nông thôn hoang dã. Vốn định cứ như vậy nhàn nhã sống hết một đời, không nghĩ tới ông trời ưu ái, có được thiên nhãn, thêm vào không gian bí ẩn, nhận được truyền thừa của huyền học đại sư. Từ nay về sau bán nhân sâm, vẽ bùa chú, thu đồ cổ, trở thành giám định phỉ thúy đại lão sư, không cẩn thận làm đại tài chủ. Chính là một ngày nào đó lại nghe nói Phó đại sư sắp thành hôn, về sau sẽ không bao giờ tiếp quẻ...
Ta gả cho con trai kẻ thù của cha ta. Trước khi lên hoa kiệu, cha ta nắm tay ta dặn dò: "Tiểu Chu à, con nhất định phải làm nhà hắn long trời lở đất, gà chó không yên, phải mang cái dáng vẻ phản nghịch thời dậy thì của con ra đấy nhé!" Ta đỡ trán: "Cha ơi, cha đừng đặt nhiều kỳ vọng vào con thế." Người nắm chặt tay ta không buông, lớn tiếng cổ vũ: "Cha tin con làm được! Con hồi đó còn làm cha không thăng quan phát tài được, sao lại không thể khiến nhà họ Cố cũng gia trạch bất an?" Lại lôi...
Mười năm không gặp, tình cờ gặp lại người bạn thuở nhỏ, chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu có thể nảy sinh tiếng sét ái tình? Không phải đâu, cậu ấy đè tôi xuống đất rồi “cọ xát”!
Suốt hai năm ròng, ta thay mặt trưởng tỷ chăm sóc vị vương gia mù lòa. Thế nhưng ngay trước ngày hắn khôi phục thị lực, trưởng tỷ đã nhẫn tâm sát hại ta, dìm xác xuống hồ rồi thế thân ta đứng bên hắn. Đáy hồ ấy thông thẳng đến ao sen trong vương phủ. Mỗi độ hè sang, bùn lầy nơi đáy hồ đều được nạo vét sạch sẽ. Khi ta được vớt lên, thi thể đã chẳng còn nguyên vẹn, chỉ có miếng ngọc bội ở thắt lưng vẫn còn rõ mồn một trước mắt thiên hạ. Trưởng tỷ hoảng loạn vội giẫm lên miếng ngọc, như muốn...
Hình như chú nhỏ của bạn trai không thích tôi. Trong bữa cơm, anh ta lạnh lùng xa cách, khí thế khiến người khác nghẹt thở, suýt chút nữa đã làm tôi bật khóc. Vậy mà trong nhà vệ sinh, anh ta lại mặt mày căng thẳng, chặn tôi sát vào tường. “Nhân Nhân, trước đây khi đứng trước mặt tôi em đâu có ngoan thế này.” Tôi len lén liếc anh ta một cái, lí nhí nói nhỏ: “Lúc trước khi gọi tên em, anh cũng đâu lạnh lùng như hôm nay…” …
Ta vốn ích kỷ, tham vọng hư vinh, không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn chỉ để được gả vào Cố gia – phủ Quảng Bình Hầu. Nào ngờ đến ngày đại hôn, Cố Trường Uyên lại bỏ trốn cùng người hắn thương. Kiệu hoa vừa đến cửa, ta vén rèm kiệu lên, tháo chiếc vòng ngọc bích trong suốt trên cổ tay đưa cho bà mối. “Phiền bà chuyển lời đến Cố lão phu nhân: nếu hôn sự này không thành, không chỉ Cố gia mất mặt mà cả Tống gia cũng sẽ mang tai tiếng.” “Ý cô nương là...?” “Ta muốn gả cho Nhị lang Cố gia.” “Nhưng...
Trước ngày ba tái giá, tôi dồn con trai riêng của mẹ kế vào sau cánh cửa, nhón chân trao một nụ hôn. "Anh, em thích anh." Hôn lễ bất thành, mẹ kế âm thầm rời biệt thự. Nhiều năm sau tương phùng, chàng trai từng tĩnh lặng, kiêu hãnh nay lần đầu tiên mất kiểm soát, siết chặt tay tôi, ánh nhìn sâu thẳm, đầy hiểm nguy. "Không phải tôi sao? Vậy em muốn thích ai khác?" Khi ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra, chú cún con tưởng chừng ngoan ngoãn xưa kia, thực chất là con sói đầu đàn, không nên chọc phải.
Xuyên vào thế giới ABO, trở thành tiểu thiếu gia pháo hôi chuyên bắt nạt nam chính Tiêu Vọng. Để bảo toàn mạng sống, khi Tiêu Vọng bị người khác chế nhạo, tôi đã vì cậu ta mà một mình đấu võ mồm với cả đám. Khi Tiêu Vọng bị gia tộc chèn ép, tôi điều động vệ sĩ riêng đến chống lưng cho cậu ta. Tiêu Vọng hỏi tôi tại sao lại tốt với cậu ta như vậy. Tôi: 「Đều là anh em cả, giúp một chút thì có sao?」 Sau khi phân hóa, Tiêu Vọng cầm một tờ đơn xin kết hôn có độ tương thích gen 100% đến tìm tôi. Cậu...
Sau nhiều năm gả thay, muội muội đào hôn đã hối hận. Nàng tìm đến phủ của ta, nhưng ta không muốn gặp. Nàng không chịu rời đi, kiên quyết đứng dưới gốc cây lê trong viện, lạnh lẽo và cô tịch, vừa quật cường lại vừa tủi thân. Trần Sùng Lễ đứng trước cửa sổ nhìn nàng thật lâu, rồi quay người lại, hướng về phía ta đang đoan trang ngồi trong đại sảnh mà nói: “Năm xưa đã bỏ lỡ, ta không muốn sai lầm lần nữa…” Ta rút ra một con dao, chém thẳng xuống bàn, khiến chân bàn run rẩy không ngừng. Liếc hắn...
Trọng sinh vào cái ngày ta cùng đường muội xuất giá. Ta không còn sửa chữa sai lầm “lên nhầm kiệu hoa”, mà quyết định cứ thuận theo tự nhiên. Kiếp trước, Thái tử nhất mực yêu thương đường muội, hận ta chiếm vị trí Thái tử phi, khi ta mang thai sáu tháng, hắn đã hãm hại ta bị sơn phỉ bắt cóc, một xác hai mạng. Kiếp này, cứ để hai người bọn họ được toại nguyện. Thái tử cũng chẳng phải là hoàng tử duy nhất. Cũng chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng. Ta là quân sư ẩn mình sau lưng phụ...
Bạn biết đấy, đời tôi nó éo le tựa như một bộ phim Hàn Quốc giờ vàng, chỉ khác là thay vì nam chính tổng tài lạnh lùng, tôi lại trúng số độc đắc một cú twist không thể nào đỡ nổi. Chuyện là tôi vừa trải qua một trải nghiệm mà tôi gọi là phiên bản thử nghiệm của địa ngục trần gian. Xe nổ tung như pháo hoa đón Tết, chỉ có điều ngôi sao của màn trình diễn đó suýt là tôi. Và ai là hiệp sĩ áo vải lao vào biển lửa như phim hành động Mỹ để cứu tôi? Chính là cái gã mà tôi từng thẳng tay liệt vào danh...
Tôi là đứa trẻ tự do nhất trong làng. Lũ bạn ai cũng ghen tị vì tôi chẳng bị ai ràng buộc. Nhưng sự thật là… Bố mẹ tôi đã ly hôn, và không ai muốn nuôi tôi cả. Vậy nên, khi tôi mới tám tuổi, họ đã bỏ tôi lại một mình trong căn nhà đất nằm trên núi. Ban ngày thì còn ổn. Nhưng đến đêm, gió núi rít từng hồi ghê rợn, lại có mấy gã đàn ông độc thân say rượu mò đến. Có lần, một ông lão độc thân đưa tay thò qua khe cửa sổ, miệng lè nhè: “Trinh Trinh, cháu ở một mình có sợ không? Cẩu Thúc đến chơi...
Bạn thân tôi, Lâm Thi Nhã, là kiểu người mà nếu sống trong tiểu thuyết thì chắc chắn được gắn mác “nữ chính bi kịch, chuyên gia làm người đọc khóc”. Kiếp trước, cô nàng là thiên kim tiểu thư chính gốc của Trì gia – một gia tộc quyền lực ở thành phố A, nơi mà tiền không chỉ chất đầy két mà còn tự động sinh sôi. Nhưng số phận đúng là thích chơi khăm. Nhã Nhã bị tráo đổi từ lúc lọt lòng, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, còn cô nàng giả mạo Trì Tư Lan thì sống sung sướng như công chúa trong vòng...
Tôi gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Chiếc xe phát nổ trong biển lửa dữ dội. Người đàn ông mà tôi từng coi thường, từng chán ghét lại không chút do dự lao vào đám cháy chỉ để cứu tôi, chấp nhận hi sinh mạng sống vì tình yêu đơn phương ấy. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đã quay trở về năm hai mươi lăm tuổi. Trước mặt tôi là cảnh tượng quen thuộc mà tôi từng muốn quên: anh ấy đang cúi đầu, im lặng chịu đựng từng lời mắng nhiếc của mẹ tôi. “Ba mươi tám vạn tám sính lễ! Cậu muốn cưới...
Năm ấy, khi chứng sợ xã giao của tôi nghiêm trọng nhất, tôi đã quyết định bao dưỡng một anh công nhân công trường thô lỗ. Mỗi lần hẹn anh ấy qua đêm, lòng tôi lại nặng trĩu căng thẳng. “Tôi xin hỏi, tối nay anh có rảnh để… làm chuyện đó với tôi không?” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên gương mặt tôi đang đỏ bừng. “Chuyện đó à? Phải thêm tiền đấy.” “Không, không sao cả.” Tôi vội vã gật đầu đồng ý. Cho đến khi tôi bất ngờ phá sản, đành phải đau lòng quyết định buông tay để anh tự do. Khi anh đang...
Sau khi Trần Mục Lễ trở về với gia đình, tôi nhìn thấy một cuộc bình chọn ẩn danh trên mạng: "Đàn ông sau khi ngoại tình, thì sẽ cảm thấy có lỗi với vợ hay với nhân tình hơn?" Kết quả cho thấy: 99% chọn nhân tình. Tôi quay sang hỏi Trần Mục Lễ: “Anh cũng nghĩ vậy sao?" Trần Mục Lễ đặt quyển sách xuống, ánh mắt nhìn tôi lặng lẽ, lẫn vào đó là một tầng mệt mỏi khó diễn tả. "Lý Tiếu, anh đã quay về rồi." "Em còn muốn gì nữa đây?" …
Khi choàng tỉnh sau một giấc ngủ không hề dễ chịu, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã không còn ở thế giới quen thuộc. Thay vào đó, tôi đang mắc kẹt trong thân xác của nữ chính Bạch Liên Hoa trong một cuốn tiểu thuyết ngược luyến máu chó đã cũ mèm. Theo kịch bản định sẵn, cuộc đời tôi sẽ chìm trong bể khổ, bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần bởi một gã tổng tài bá đạo. Còn nếu dám phản kháng? Một hệ thống bí ẩn sẽ giáng xuống những món quà miễn phí là những cơn điện giật kinh hoàng. Thôi rồi, mơ...