Tác giả: Đang cập nhật

Cô tên là Phó Nhiễm, tên của anh là Minh Thành Hữu. Hữu Nhiễm, cấu kết... Minh Tam thiếu nói, tên của bọn họ xứng đôi như thế, không cấu kết làm chút chuyện thì thật là uổng phí. Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang kìm giữ mình, khẽ nở nụ cười, nói: "Tôi không phải là xử nữ, anh có còn muốn nữa không?" Chính cô cũng cảm thấy, trái tim cô còn cứng rắn hơn cả sắt đá. Trong mắt cô, anh chỉ là một Minh Tam thiếu phong lưu đã thành tính. . . . . . . Phó Nhiễm không biết, tình yêu là một...

Sau bao nhiêu vất vả chu cấp cho trượng phu đọc sách thi khoa cử, cuối cùng cũng đợi được đến ngày trượng phu thi đỗ Trạng Nguyên. Tô Ngọc Uyển tưởng rằng cuối cùng đã khổ tận cam lai, sắp được đón nhận những ngày tháng tốt lành. Ai ngờ, trượng phu gửi về nhà một bức hưu thư, muốn cưới thiên kim của Thị Lang Bộ Lại. Bà mẫu và tiểu cô vì muốn trèo lên cành vàng lá ngọc, đã thông đồng với nhau, ngay lúc nàng lâm bồn, bọn họ cố tình chậm trễ không mời bà đỡ, hại nàng cuối cùng khó sinh mà một...

Khương Nặc trọng sinh trở về ngày trước khi thiên tai ập đến. Đương nhiên là cô sẽ điên cuồng tích trữ hàng hóa. . . Nhưng tiền ở đâu ra? Một người làm công ăn lương bình thường, trong thẻ không có vài tỷ tiền tiết kiệm, cũng không có tài sản gì lớn, trong thẻ chỉ có chút tiền lương để dành được.
![[Dân Quốc] Vẫn Chờ Anh](/_next/image?url=%2Fassets%2Fstories%2Fdefault.jpg&w=384&q=75)
full
Trùng sinh về đúng ngày ly hôn, người đàn ông đã kết hôn với tôi ba năm đang nắm tay vị tiểu thư du học trở về. Hai người họ nhìn nhau cười, ánh mắt đầy vẻ tình tứ ngọt ngào. “Cái gọi là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, mai mối định hôn, chẳng qua chỉ là tàn dư lạc hậu của thời phong kiến mà thôi. Điều tôi muốn là tự do yêu đương!” Kiếp trước tôi nghe xong câu này chỉ thấy buồn bã muộn phiền, mới ngoài hai mươi đã vì bệnh mà nằm liệt giường, tàn phai xuân sắc. Nhưng hiện tại, tôi không giận mà...

Đỗ Hành xuyên không trở thành một tên què, một tên què bị một ca nhi hung dữ nhặt về làm chồng. Ca nhi (hung dữ): “Chân ngươi có vấn đề thì đừng có nghĩ đến chuyện bỏ đi, ngoan ngoãn làm chồng ta, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết đói.” Đỗ Hành: “…” Hắn đường đường một đấng nam nhi, vậy mà phải chịu cảnh ăn bám! Không thể nào, dù đã xuyên không cũng tuyệt đối không cam chịu! — Ngày hôm sau, ca nhi đi làm đồng về, thấy quần áo bẩn cậu thay tối qua đã được phơi ngay ngắn trong sân, trên bàn...

full
Tôi và con riêng của bố tôi cùng bị bắt cóc, bọn bắt cóc yêu cầu lựa chọn một trong hai. Bố tôi đã chọn con riêng. Ông ấy còn nói với tôi: "Con còn có mẹ, nhưng Lị Lị thì chỉ có mình bố." Tôi lập tức quay đầu bắn vỡ sọ con riêng.

Lục Kiệm Minh là một người giàu có tự phụ, đẹp trai lại còn quyến rũ. Hứa Lộc vừa gặp anh thì con tim liền đập như một con ngựa hoang đứt cương. Cô tỏ tình với Lục Kiệm Minh. Lục Kiệm Minh hời hợt xua đuổi: “Xin lỗi, tôi không có cảm giác với cô.” Sau đó trời xui đất khiến hai người qua đêm với nhau, Lục Kiệm Minh muốn chịu trách nhiệm nhưng Hứa Lộc lắc đầu. Lục Kiệm Minh cau mày: “Không phải cô thích tôi sao?” “Giờ thì hết thích rồi.” Lục Kiệm Minh không chút cảm xúc: “Tại sao?” Hứa Lộc nói:...
![[Thập Niên 80] Vạch Trần Bậc Thầy Quản Lý Thời Gian](/_next/image?url=%2Fassets%2Fstories%2Fdefault.jpg&w=384&q=75)
full
Những năm 80, tôi kết hôn với đại tài tử của khu xưởng, Lữ Hành. Ai ai cũng nói tôi, người chỉ có bằng tiểu học, là trèo cao mới lấy được anh ta. Vì thế, tôi dẹp bỏ tính khí, chăm lo con cái, tần tảo nửa đời người. Nhưng anh ta thì lại luôn nhớ đến Bạch Mạc Sầu. Lương về là đưa một nửa cho Bạch Mạc Sầu trước, miệng nói là “chăm sóc con gái ân nhân”. Chia nhà phúc lợi cũng nhường cho nhà họ Bạch, nói là ông Bạch khi còn sống có ơn với anh ta. Tôi muốn ly hôn, Lữ Hành không chịu. Cứ khăng khăng...

full
Trên mạng đều nói: nhà ma là nơi có tỷ lệ thoát ế cao nhất. Tôi tin rồi đấy. Internet quả không lừa tôi. Tôi đã thành công từ "xe đạp biến thành xe máy", một tấm vé vào cổng 80 tệ đổi lấy một anh chàng cao mét tám siêu đẹp trai. Không sai đâu, sau khi bị “ma” dọa đến suýt rớt nửa cái mạng, tôi đã biến “con ma” đó thành bạn trai mình.

full
GIỚI THIỆU: Ta và Vệ Tuyên dày vò nhau suốt nửa đời người, cuối cùng hắn cũng mệt mỏi. Lâm chung, hắn chẳng buồn nhìn ta lấy một lần, chỉ để con cái truyền lại di ngôn: “Kiếp sau, ta thà làm huynh muội với nàng một đời, còn hơn làm oan lữ nửa kiếp, mỗi người đều chẳng có được người mình yêu.” Quả nhiên, vừa trọng sinh trở về, việc đầu tiên hắn làm là cứu tiểu thanh mai của mình khỏi lao ngục, nâng niu chiều chuộng đủ điều. Sau đó, ép mẫu thân hắn đến nhận ta làm muội. Ta mỉm cười đón lấy ngọc...
![[Thập Niên 80] Anh Em Ruột, Sống Chết Có Nhau](/_next/image?url=%2Fassets%2Fstories%2Fdefault.jpg&w=384&q=75)
full
Kiếp trước, Tiêu Dật Hàng là một tên cuồng em gái. Ngày chúng tôi kết hôn, anh ta đã nói: "Sức khỏe của Tiêu Dĩnh không tốt, có chuyện gì em cũng nhường nhịn con bé một tí." Tôi yêu Tiêu Dật Hàng, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đêm tân hôn của chúng tôi, Tiêu Dĩnh la đau bụng, Tiêu Dật Hàng xoa bụng cho cô ta cả đêm, tôi cũng không một lời oán trách. Cô ta đẩy tôi sảy thai, Tiêu Dật Hàng chỉ nói một câu không cố ý, tôi liền chọn cách tha thứ. Về sau, đồ ngon thức uống cùng tiền bạc đều dành...

full
Tiếng chuông chùa U Minh vọng lại từ phía xa, ngân nga, trầm bổng, nhưng chẳng thể xua tan cái lạnh lẽo đang bủa vây lấy Linh Lan. Nàng quỳ giữa sân, nền đá lạnh lẽo thấm vào da thịt, khiến từng khớp xương nhức nhối. Trăng rằm treo lơ lửng trên đỉnh đầu, tròn vành vạnh, nhưng lại nhuốm một màu đỏ quỷ dị, hệt như máu sắp tràn ra. Trước mặt Linh Lan là điện Thái Hòa, nơi hoàng đế ngự triều. Nhưng giờ phút này, nó chỉ là một cái lồng son giam cầm nàng, chứng kiến sự sụp đổ của cả gia tộc. "Linh...

full
Kẻ thù không đội trời chung của tôi bị té ngã đập đầu, không may bị rối loạn trí nhớ. Ai cũng tưởng tôi sẽ cười trên nỗi đau của anh ta nhưng họ không biết rằng tôi chính là nạn nhân lớn nhất trong vụ việc này. Bởi vì sau khi Tô Kỷ ngã đến mất trí, anh ta luôn khẳng định tôi là của anh ta—— "Bạn gái, khi nào chúng ta kết hôn?" ...Xuống địa ngục đi, đồ điên!

full
Văn án: "Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?" "Cái đệch? Ngươi cũng vậy à??" "Ừm ừm!" Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. "Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của 'Tư trị thông giám'* không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi." Hoàng thượng nắm chặt tay ta, nhìn ta đầy nước mắt. "Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy." Ta rụt tay về. (*Tư thông trị giám: một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, có 220 quyển.)

full
Thích khách truy sát ta suốt ba năm, cuối cùng mới phát hiện giết nhầm người. Nguyên do là hắn bị cận thị nặng. Một đêm nọ, hắn bất ngờ từ trên mái nhà lộn người xuống treo ngược, ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa. “Ngươi có bệnh hả! Ta chỉ là kẻ đồ phu an phận, có thể đắc tội với ai chứ? Với heo à?”

full
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, ta đã nhận nuôi ba đứa trẻ. Một đứa khuynh quốc khuynh thành, giờ đã trở thành một yêu phi. Một đứa tâm tư khó lường, giờ đã trở thành vị quan quyền lực bậc nhất. Còn một đứa thông minh, khôn khéo lại có thủ đoạn đủ tàn nhẫn, đã lật đổ một đám huynh đệ của hắn, giờ đây đã được lập làm thái tử. Cho nên khi con ruột của ta tìm tới cửa, ta thật sự ngơ ngác: “Ngươi nói, ngươi là trưởng tử của ta?” Vẻ mặt nó kiêu ngạo: “Không sai, hiện giờ ta đã đậu Bảng Nhãn, nên cố ý...

full
Tôi nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, Bình An bò lên người tôi, thỉnh thoảng lại cúi xuống ngửi vài lần. Tôi cười, rồi khóc, lại cười. Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi tôi qua đời. Ba mẹ vẫn chỉ bận rộn quanh đứa con trai quý giá của họ, chẳng ai bận tâm đến tôi.

full
Ánh trăng sáng của Vệ Trạch đã ly hôn sau khi bị phản bội. Anh ta đề nghị chia tay với tôi không chút do dự, rồi sau đó đăng lên trang cá nhân: "Thật hy vọng có thể quay trở lại 8 năm trước, để thay đổi số phận phải kết hôn với gã tồi của Từ Niệm Hạ." Từ Niệm Hạ chính là ánh trăng sáng mà anh ta vẫn luôn nhớ nhung trong lòng. Sau đó tôi và anh ta cùng xuyên ngược về 8 năm trước. Anh ta thay đổi số phận phải kết hôn với trai tồi của ánh trăng sáng. Còn tôi thay đổi số phận ở bên anh ta.

full
Kỷ niệm mười năm yêu nhau, bạn trai tôi là Tống Kỳ cùng đàn em Thẩm Gia diễn tập buổi lễ cầu hôn được thiết kế riêng cho tôi. Cô ấy mặc đồng phục xanh trắng, tóc đuôi ngựa cao tung bay trong gió, giống như một chú thỏ nhỏ nhảy vào lòng anh ấy. Sau khi kết thúc, Tống Kỳ nhắn tin cho tôi: 【Tử Kỳ, anh yêu em, mười năm như một ngày.】 Cùng lúc đó, vòng bạn bè vốn yên tĩnh của tôi bỗng trở nên nhộn nhịp: 【Sở hữu một thứ gì đó, ngày đầu tiên coi như báu vật, sau mười năm... chậc! Cảm giác thế nào?】...

full
“Xin chào, tôi muốn ly hôn!” Năm thứ ba sau khi kết hôn, Lộ Chân Chân quyết định ly hôn. Tuy nhiên, cô làm điều này mà không cho chồng mình biết. Luật sư ngồi đối diện nghe xong mục đích của cô, nói bằng giọng điệu chuyên nghiệp: “Nếu cô muốn ly hôn, cần hai bên vợ chồng ký vào thỏa thuận ly hôn, sau đó đợi hết thời gian hòa giải kéo dài một tháng là xong. Chồng cô hôm nay không đến sao?” Lộ Chân Chân im lặng vài giây, rồi trả lời: “Tôi sẽ khiến anh ấy ký.”