Tác giả: Bất Nguyệt

Từ khi sinh ra ta đã chẳng phải người lương thiện. Năm ba tuổi, vì tiểu công tử nhà bên lén nhìn mẫu thân tắm, ta liền dùng trâm vàng c/h/ọ/c m/ù một bên mắt hắn. Năm năm tuổi, trông thấy gánh hát mua bán trẻ nhỏ, ta liền phóng hỏa thiêu rạp. Năm mười tuổi, vì cháu trai của Ngự sử dám trêu chọc a tỷ giữa chốn đông người, ta liền âm thầm dẫn người phế hắn. Những chuyện như thế, kể ra chẳng biết bao nhiêu mới vừa… Về sau, ta gả cho phu quân, nhà chồng đều là người hiền lương. Nhưng ở trong khuê...
Năm đích tỷ gả vào Đông Cung, ta mới mười bốn tuổi. Tuy là con vợ lẽ nhưng chủ mẫu và đích tỷ chưa từng khắt khe đối với ta, ngược lại còn có thừa sự che chở. Ngay cả tỷ phu khi ấy còn là Thái tử cũng từng đùa rằng: “Sau này phải tìm cho Tiểu Kiều một lang quân thật tốt.” Nhà họ Kiều có hai vị tiểu thư, đích tỷ là Đại Kiều, ta là Tiểu Kiều. Dung mạo của hai tỷ muội giống nhau đến sáu phần. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đích tỷ bị hại, khó sinh mà mất, chỉ để lại một đứa bé còn thơ dại....