Tác giả: Bạch Thái Thái

Vào năm nhà ta nghèo túng nhất, ta bất đắc dĩ nhận việc để lại hậu tự cho một kẻ tử tù. Nào ngờ, chỉ sau một đêm xuân mộng thoáng qua, hắn đã được minh oan. Triệu Thanh Hà đứng trước mặt ta, ánh mắt lãnh đạm, cất lời: "Chuyện cũng đã thành rồi, nàng theo ta về phủ đi." Ta chỉ là một quả phụ bình thường, còn hắn lại là bậc quân tử danh tiếng lẫy lừng khắp kinh thành. ...
Kiệu hoa của nương tử mà đại ca nhà ta cưới về thế mà lại bị nhầm lẫn rồi. Nữ tử lẽ ra sẽ là tẩu tử của ta lại đổi thành người khác. Thế nhưng ta lại cảm thấy như vậy thật tốt. Nhầm kiệu hoa thì đã sao chứ? Hạnh phúc thật sự mới là điều quan trọng!
Năm 1985, người cô từng ngồi tù của tôi được thả ra. Ba tôi bất chấp sự la mắng của mẹ, đã đón cô ấy về nhà. Cả làng đều nói cô là một kẻ phá rối, không chịu an phận. Nhưng sau này, cô vỗ một tờ tiền “Đại đoàn kết” (mệnh giá tiền lớn thời đó) lên bàn và nói: “Nhóc con, đi học đi, cô nuôi cháu.”
Năm mười ba tuổi, ta dùng chính bản thân mình để đổi lấy một bát canh gà. Kể từ đó, ta biết rằng bản thân mình sinh ra là để ăn bát canh này. Ta dùng nó để đổi lấy từng cái đầu người một. 1. Trước khi qua đời, mẫu thân ta vẫn luôn nhắc mãi về mong ước được uống một bát canh gà nóng hổi, nhưng trong túi ta lúc ấy chỉ có nửa chiếc bánh màn thầu xin được sau nhiều ngày lang thang làm ăn mày. Mẫu thân đã không còn tỉnh táo nữa, ta không biết bà có thể cầm cự được bao lâu. Ta muốn thực hiện tâm...