Nó chưa bao giờ gặp qua đối thủ cường đại như thế. Người nọ mặc dù bất động, nhưng nó cũng không thể tiếp cận người nọ. Kiếm trong tay vô luận chém ra như thế nào, thì miệng vết thương hạ xuống đều là ở trên người mình, người này đến tột cùng là ai?
Nhiễm Mặc Phong quăng đi thanh kiếm sớm bị đối phương chém đứt, lau máu loãng chảy qua mắt. So với nó cả người tơi tả, thì trên xiêm y thuần trắng của Tranh không một vết máu, thậm chí ngay cả thở đều cực kỳ nhẹ, so với nó chật vật vô cùng đối lập.
Tranh cũng quăng đi thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn người cực kỳ suy yếu đang nửa quỳ trên mặt đất. Ánh mắt của hắn rất lạnh, tựa hồ đối với người này quá yếu mà có chút thất vọng, cũng tựa hồ có chút không kiên nhẫn. Nhưng khi Nhiễm Mặc Phong cắn răng đứng lên, kiên quyết nhìn thẳng hắn, lại làm ra tư thái công kích, thì trong mắt hắn có một chút biến đổi cực đạm.
Tranh chậm rãi nâng tay, trên tay toát ra ngọn lửa. Nhiễm Mặc Phong nín thở, ở thời điểm nó đánh nhau với Tranh, nó biết đối phương không phải là phàm nhân, vì lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, người này đã biểu hiện ra năng lực bất đồng với người thường. Đối với Tranh, nó vẫn luôn có loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng cố gắng thế nào cũng nghĩ không ra. Trong năm năm, nó chỉ có mỗi phụ vương.
Nhiễm Mặc Phong vừa mới nghĩ như vậy xong, thì ngọn lửa trên tay Tranh liền phóng thẳng về phía nó. Nó xoay người tránh thoát, rồi rất nhanh phóng về phía Tranh, có lẽ tới gần người nọ nó sẽ có cơ hội sống sót. Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi qua, thân mình nhỏ gầy của Nhiễm Mặc Phong bị cuồng phong cuốn lấy, rồi nện thật mạnh lên trên hòn đá ở xa xa, tiếp theo nó nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Phụ vương. Ở trong lòng không ngừng gọi phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nói với chính mình nhất định phải đứng lên, bằng không nó sẽ không bao giờ gặp lại phụ vương được nữa, chính là nó thử vài lần, đều không thể nhúc nhích, càng đừng nói là đứng lên. Tiếp đó, nó thấy Tranh nhặt thanh kiếm bị hắn quăng đi lên, chậm rãi đi về phía nó. Mũi kiếm lóe hàn quang chói mắt, mang theo hơi thở đoạt mệnh.
"Ngươi yếu như thế, ở lại thế gian cũng vô dụng." Tranh nói một câu đầy âm lãnh và ngoan tuyệt, rồi đi đến bên cạnh Nhiễm Mặc Phong, đặt mũi kiếm ở trên ngực nó, giây tiếp theo, Nhiễm Mặc Phong liền cảm giác được đau đớn.
Nhiễm Mặc Phong cắn răng nhịn xuống tiếng rên rỉ suýt nữa bật ra vì đau đớn, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Tranh. Nó sẽ chết, người này không phải nói đùa. Nhưng nó không thể chết, phụ vương vẫn còn đang chờ nó. Mũi kiếm đâm vào ngực nó càng ngày càng sâu, là nó cách phụ vương càng ngày càng xa.
Không, không thể chết, phụ vương vẫn còn đang chờ nó. Nhiễm Mặc Phong cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, hai tay dùng hết toàn lực cầm lấy thân kiếm, không cho nó tiến càng sâu vào thân thể của mình, đồng thời nghĩ biện pháp làm cho mình đứng lên, nhưng khổ nỗi thân mình của nó tựa như đã chết rồi, căn bản không nghe nó sai sử.
"Muốn sống?" Tranh tàn nhẫn tiếp tục dùng sức, máu loãng từ lòng bàn tay của Nhiễm Mặc Phong chảy xuống, thấm ướt ngực của nó.
Nó muốn sống, nó không thể chết. Tựa như không có cảm giác đau đớn, Nhiễm Mặc Phong dùng sức nắm chặt lấy thân kiếm, không cho nó đâm thủng ngực mình. Con mắt nhìn thẳng Tranh biến thành màu đỏ đen chưa từng có, trời tối sầm xuống, tiếng sấm vang dội nơi xa, hoa cúc bốn phía bị gió thổi kêu "sàn sạt", bông hoa đều rụng tả tơi.
Tranh lạnh lùng nhìn Nhiễm Mặc Phong giãy dụa muốn sống, qua một lúc lâu thì hắn rút kiếm lại, nhưng trong chớp mắt hắn dùng sức đâm về phía cổ nó.
"Ầm vang" "Ba ba"
Nhiễm Mặc Phong thấy chính mình sắp bị giết chết, bỗng một cỗ khí lực chẳng biết từ đâu tới làm cho nó có thể lách mình nhảy lên, lao thẳng về phía Tranh. Bầu trời lôi thần tức giận, từng đạo lôi quang nện vào xung quanh người Tranh. Cuồng phong cuốn những đóa hoa tàn rụng cùng đá cứng từ bốn phía đánh về phía Tranh. Sau vài tiếng nổ chấn động thiên địa, Nhiễm Mặc Phong bị người theo trong cuồng phong bước ra đá bay, gió thổi yếu dần, chỉ thấy trên vai của Tranh rõ ràng có một dấu trảo rỉ máu.
Hắn nhíu mi, có chút không vui mà đứng ở nơi đó nhìn Nhiễm Mặc Phong lại đứng lên.
Sợi tóc tung bay dần dần hạ xuống, gió quanh người Tranh cũng dần lặn xuống, mà ở nơi cách hắn hơn năm thước, cuồng phong tàn sát bừa bãi, lôi quang dày đặc giống như một chiếc lưới, rất có tư thế phá tan vây trướng, đánh úp về phía tranh.
Hai tròng mắt Nhiễm Mặc Phong đỏ đen tựa như quỷ nhìn chằm chằm vào Tranh, sau một tiếng sấm vang lên, nó liều lĩnh vọt qua. Một khúc băng bọc lửa đang bay nhanh về phía Nhiễm Mặc Phong. Cước bộ nó dao động, nhảy lên cao cao, bằng vào bản năng mà tránh thoát, Nhiễm Mặc Phong chỉ có một ý niệm trong đầu, đánh bại Tranh, trở về bên người phụ vương.
"Ngô!"
Mà ngay lúc nó sắp tiếp cận Tranh, một con chim lửa há to miệng cắn vào bên hông nó một ngụm, rồi tung đầu một cái, hất nó văng ra xa tới hơn chục trượng.
Lúc này đây, Nhiễm Mặc Phong rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa. Nó nhìn con chim to đầy người là lửa đang đậu ở trên vai Tranh, đang nhìn nó kêu to, không cho phép nó lại mưu đồ tiếp cận Tranh.
"Nanh, dùng lực lượng của ngươi, tựa như lúc trước vậy mà đứng lên." Lời nói của Tranh tựa như hòn đá đập mạnh vào lòng nó.
Lực lượng? Tựa như lúc trước vậy? Lực lượng gì?
Nhiễm Mặc Phong gian nan xoay người, nghĩ muốn giơ hai tay chống đỡ mình dậy, nhưng hoàn toàn phí công. Nó không còn khí lực.
"Ngươi đối với hắn, bất quá cũng chỉ thế." Tranh nói một câu làm cho Nhiễm Mặc Phong không hiểu gì. Lập tức, nó trừng lớn hai mắt, nó thế nhưng thấy được phụ vương!
Ở phía sau Tranh, là Nhiễm Mục Lân đang thủ ở bên giường, chờ đợi con tỉnh lại. Hắn thần sắc lo âu tiều tụy, miệng càng không ngừng gọi: "Phong Nhi, mau tỉnh lại, Phong Nhi......"
"Không thể bảo hộ phụ hoàng ngươi, thì thà chết sớm đi."
Con ngươi của Tranh lại biến thành ngọc lưu ly bảy màu, thế nhưng lời nói của hắn vẫn lạnh lùng tàn nhẫn tựa như trước. Nhiễm Mục Lân ở phía sau hắn đã biến mất, thay vào đó là mấy trăm mãnh thú quái lạ mà Nhiễm Mặc Phong chưa bao giờ gặp qua, đang ngửa đầu gầm rú từ phía xa xa chạy tới.
Nhiễm Mặc Phong chưa kịp suy nghĩ vì sao Tranh đem phụ vương nói thành phụ hoàng, thì nó chợt nghe hắn nói: "Ăn hắn." Tranh lạnh lùng hạ lệnh xong, thì xoay người đi thẳng.
Chỉ nghe thấy trong không trung truyền đến từng trận tê rống, cùng với tiếng chân mãnh thú chạy rầm rầm, lũ dã thú nhận được mệnh lệnh liền tranh nhau chạy tới, bởi vì "mỹ thực" kia không đủ cho chúng nó nhét kẻ răng.
Phụ vương. Nhiễm Mặc Phong lau đi máu loãng che khuất ánh mắt của nó, vô lực để đứng lên, nó vươn tay bắt lấy hòn đá. Trên trời, tiếng sấm lại nổ vang, cuồn phong lại kéo tới. Trong cánh đồng mênh mông bát ngát vô bờ, mấy trăm con dã thú vây quanh một người nhỏ gầy, nước miếng trên cái miệng rộng đầy rang nanh thi nhau nhỏ xuống, chúng nó gầm rú chậm rãi tiến tới, tựa hồ nghĩ trước khi hưởng thụ mỹ thực, phải đùa giỡn với nó một phen đã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!