Mọi người trong cung vì trận cuồng phong đột nhiên đến mà bối rối bất an, Nhiễm Mục Kì dưới sự bảo vệ của thị vệ về tới Vô Tam điện. Rồi y từ trong miệng thị vệ biết được dị trạng của Nhiễm Mặc Phong, mà ngay sau khi gió ngừng thổi, có người bẩm báo phát hiện thái tử Nhiễm Lạc Thành bị hôn mê nằm ở trên đường mòn bên cạnh rừng trúc trong cung. Vừa nghe được tin tức như thế, Nhiễm Mục Kì liền nhướng mi.
"Bệ hạ...... bên Thái y truyền đến tin tức, xương vai cùng xương ngực của thái tử điện hạ bị gãy, tâm phế cũng bị tổn thương." Hỉ Nhạc vừa từ Nghi Phượng cung của hoàng hậu trở về, quỳ gối bẩm báo, sau đó lén nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng.
"Lạc Thành tỉnh chưa?" Nhiễm Mục Kì nằm trên ghế nằm mềm, nhắm mắt lại, giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
"Bẩm bệ hạ, thái tử điện hạ còn chưa tỉnh. Thái y nói điện hạ bị thương rất nặng, có lẽ phải mê man mấy ngày mới có thể tỉnh lại."
Nhiễm Mục Kì từ trên bàn lấy qua một viên ô mai bỏ vào trong miệng, sau khi ngậm một lúc, y mới liếm liếm môi nói: "Có biết ai làm nó bị thương không?"
"Hoàng hậu nương nương, Tể tướng đại nhân cùng Thái úy đại nhân đã phái người đi thăm dò." Thấy Hoàng Thượng nâng mắt lên, Hỉ Nhạc cuống quít cúi đầu xuống, nói.
"Tra?" Nhiễm Mục Kì cười khẽ vài tiếng, "Vậy cứ tra đi." Phong Nhi đột nhiên ở trong cung chạy loạn, Lạc Thành lại bị hôn mê, mối liên hệ trong đó rõ ràng như thế cần phải tra nữa sao?
"Bệ hạ, Vương gia cầu kiến." Lúc này, bên ngoài truyền đến thông báo. Thần sắc Nhiễm Mục Kì hơi hơi nghiêm túc, hướng Hỉ Nhạc ra hiệu. Hỉ nhạc vội vàng đi mở cửa, chỉ thấy Nhiễm Mục Lân đang ôm đứa con, vẻ mặt cực kỳ giận dử bước vào.
"Đều lui ra." Nhiễm Mục Kì cho mọi người lui xuống, rồi vươn tay chỉ chỉ ghế mềm bên cạnh mình, "Mục Lân, xảy ra chuyện gì? Có gì ngồi xuống rồi nói."
Nhiễm Mục Lân cũng không khách khí, hắn tiến lên vài bước đem đứa con bị hắn điểm huyệt ngủ đặt lên trên ghế, rồi ngồi xuống.
"Hoàng huynh, Lạc Thành cứ mãi tìm Phong Nhi gây phiền toái, đến tột cùng là nó muốn cái gì? Nếu chỉ là cãi nhau giữa bọn trẻ thì chẳng là gì, đệ cũng không quan tâm, thế nhưng Lạc Thành quả thực là khinh người quá đáng, căn bản là không đem người hoàng thúc này để vào trong mắt. Phong Nhi chưa từng trêu chọc nó, thế nhưng nó năm lần bảy lượt cứ khi dễ Phong Nhi, nó khi người hoàng thúc này đã chết rồi sao?!"
Đối với hoàng huynh, Nhiễm Mục Lân vẫn cứ rống to lên. Tuy đứa con chẳng nói cái gì, thậm chí cũng không nói Nhiễm Lạc Thành đã nói với nó những gì, nhưng hắn chỉ cần nghĩ một chút liền biết tên khốn nạn đó đã nói những gì để cho đứa con tức giận đến như thế.
"Mục Lân, uống trước chén trà, giảm nhiệt." Nhiễm Mục Kì ấn ấn cái trán, đem chén trà của mình đưa cho đệ đệ. Nhiễm Mục Lân biết huynh trưởng lại đau đầu, nên lửa giận trong lòng hắn bị mạnh mẽ đè ép xuống. Hắn trầm mặt, nhìn huynh trưởng.
Nhiễm Mục Kì lại cười nhẹ, nói: "Mục Lân, đệ trước nói cho huynh biết, lần này Lạc Thành khi dễ Phong Nhi như thế nào?"
"Còn không phải huynh bức đệ thú thê? Lạc Thành nói cho Phong Nhi đệ muốn thành thân, còn lại không nghĩ cũng biết, nó sẽ nói đệ không cần Phong Nhi, mắng con đệ là quỷ tử, nghiệt súc." Nhiễm Mục Lân nhịn không được lại to tiếng lên.
Nhiễm Mục Kì thở dài: "Mục Lân, đệ nhỏ giọng chút, đầu của huynh đều muốn nứt ra."
"Đều tại huynh bức đệ phải thú hai nữ nhân kia." Nhiễm Mục Lân lẩm bẩm một câu, cũng không dám tiếp tục phát hỏa với huynh trưởng thể nhược nhiều bệnh, hắn hỏi thăm "Rất đau à? Có muốn gọi thái y đến xem một chút không?"
"Toàn là lang băm thôi, tật xấu này của huynh không ai có thể chửa được." Nhiễm Mục Kì chế giễu một câu xong thì gõ gõ bàn, Khương Vịnh từ sau rèm che đi ra, sau khi gã hướng Nhiễm Mục Lân hành lễ, thì đi đến phía sau Nhiễm Mục Kì giúp y ấn ấn thái dương.
Đối với sự xuất hiện của Khương Vịnh, Nhiễm Mục Lân chẳng chút nào giật mình, hắn cố nhẫn nhịn, chính là vẫn nhẫn nhịn không được. "Hoàng huynh, hai nữ nhân kia đệ sẽ không thú, muốn thú thì tự huynh thú đi. Đệ không thích, Phong Nhi lại càng không thích. Nếu huynh bức đệ phải thú hai nữ nhân kia, thì con đệ sẽ bỏ đi."
Nói xong, Nhiễm Mục Lân liền ôm con lên trên đùi mình, biểu tình vô cùng yêu thương cùng sủng nịnh.
Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Mục Lân, tạm thời không nói đến lợi ích của hai nữ nhân kia đối với Bắc Uyên, chỉ nói đến tính dục nam nữ, đệ cũng nên có vài nữ nhân hầu hạ bên người chứ. Có thể nào đệ vì Phong Nhi mà thủ tiết cả đời?"
"Cái gì mà thủ tiết, đệ cũng không phải nữ nhân." Nhiễm Mục Lân có chút tức giận về sự hình dung của huynh trưởng đối với mình.
"Theo huynh được biết, đệ không có thị thiếp, cũng không đi lầu xanh, có thể nói là giữ mình trong sạch. Mục Lân, đệ chính là nam tử huyết khí phương cương, đừng nói với huynh là nơi đó của đệ không được nhé." Nhiễm Mục Kì mở mắt ra, nghiêm khắc mà nhìn đệ đệ. Y để ý không phải là Bắc Uyên, mà là đệ đệ này của y.
"Hoàng huynh, từ khi nào huynh lại đối với tính dục của đệ quan tâm như thế?" Nhiễm Mục Lân nhíu mày, hắn mỗi ngày bận rộn xử lý quân vụ, bồi con luyện công, cùng con kỵ mã, mang con đi dạo, rồi một năm này lại bận rộn với chiến sự, làm gì có thời gian rảnh để đi tìm nữ nhân.
Nhiễm Mục Kì nâng tay lên, làm cho Khương Vịnh dừng lại, rồi nói: "Mục Lân, đệ thật sự nghĩ rằng huynh là vì quốc sự mà bức đệ thú thê sao? Tâm tư của đệ cơ hồ đều ở trên người Phong Nhi, thế nhưng đệ phải hiểu được, đệ là một vị tướng quân, người mà đệ quá mức để ý, sẽ trở thành nhược điểm của đệ, huynh không muốn nhìn đến thời điểm đệ mất đi bình tĩnh. Huống chi, đệ ngay cả một nữ nhân làm ấm giường cũng không có.
Mục Lân, đệ có nghĩ tới – chim non trưởng thành sẽ rời khỏi nương, Phong Nhi sẽ trưởng thành, cũng có thể nói, nó đã bắt đầu trưởng thành. Cánh chim của nó sẽ dần dần đầy đặn, nó sẽ trở thành tướng quân uy vũ giống như đệ, thời điểm đó đệ có thể níu kéo nó sao? Mục Lân, đệ nên có một nữ nhân, đệ có thể không cần đứa nhỏ, nhưng phải có một nữ nhân."
Mục Lân vì Phong Nhi tàn sát hàng loạt dân trong thành, vì Phong Nhi tự tay chém giết mấy trăm phu binh, thậm chí không để ý tánh mạng của mình mà làm chuyện liều lĩnh, điều này làm cho y vạn phần bất an. Y phải nhắc nhở Mục Lân, thân là tướng quân, hắn phải bình tĩnh, không chỉ là vì hắn, mà cũng là vì Phong Nhi. Thế nhưng dù sao Phong Nhi cũng khác với người thường, y thậm chí có loại cảm giác, Phong Nhi căn bản không phải phàm nhân.
Nhiễm Mục Lân chăm chú nhìn huynh trưởng, hắn thấy được lo lắng của huynh trưởng đối với mình, nhưng hắn luôn hiểu rõ mình đang muốn cái gì, đang làm cái gì.
"Hoàng huynh, huynh nên biết, đệ chưa từng mất bình tĩnh." Nhiễm Mục Lân nhìn về phía Khương Vịnh, "Nếu đệ dễ dàng mất bình tĩnh, đệ sẽ không lưu lại hắn."
"Mục Lân, huynh đang nói chính là đệ đối với Phong Nhi." Nhiễm Mục Kì nhận ra thân hình của người phía sau nháy mắt căng cứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!