Chương 50: Con Người Thật Của Từ Minh

Phương Vân Hi mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Thiên Phàm như muốn xoáy sâu vào nội tâm bên trong:

"Có phải ngươi vẫn luôn suy nghĩ như vậy? Cho rằng nếu ta biết bí mật của ngươi sẽ sợ hãi, không muốn gặp ngươi nữa?"

Ta... Thiên Phàm im lặng cúi mặt.

Hắn đúng là nghĩ như thế, bởi vậy mà hắn vẫn luôn giấu.

Hắn không sợ người khác biết, nhưng lại sợ Vân Hi biết.

Hắn sợ huynh ấy sẽ ghét bỏ mình.

"Ngươi nghĩ ta là loại người gì chứ? Ta thích ngươi. Cho dù ngươi có là ai vẫn không thể thay đổi được tình cảm ta dành cho ngươi."

Thiên Phàm ngẩng đầu nhìn.

Đồng tử hơi rung, có vẻ vẫn không dám tin đây là sự thật.

Vân Hi kéo hắn lại hôn nhẹ lên trán rồi nói: " Nếu bảo sau khi biết thân phận của ngươi, ta không ngạc nhiên là nói dối.

Ta rất ngạc nhiên, cũng rất sợ.

Ta biết rõ ánh mắt của đa số mọi người nhìn người của Tuyết Quốc như thế nào.

Ta sợ nếu bí mật này của ngươi bị lộ ra, cuộc sống của ngươi sẽ không còn yên bình được nữa.

Thậm chí ngươi phải luôn trốn chạy.

Đến lúc đó không biết ta có đủ năng lực để bảo vệ cho ngươi hay không.

"Thiên Phàm kinh ngạc. Đó là những gì huynh ấy nghĩ hay sao? Tất cả đều là lo lắng cho hắn?" Ta đã đọc tất cả những sách sử ghi lại sự kiện Chiến tranh Ngũ đại quốc cách đây một trăm năm.

Rốt cuộc cũng nắm được phần nào nguyên nhân dẫn đến hoạ diệt vong của Tuyết Quốc.

Bởi vì năng lực Băng của họ quá mạnh, sức tàn phá quá khủng khiếp khiến tất cả các nước khác đều sợ hãi và dè chừng.

Chuyện cống vật phẩm là tự các tiểu quốc khi đó đề ra vì muốn lấy bình an cho mình.

Là các tiểu quốc e sợ Tuyết Quốc mà cùng cô lập bọn họ, chẳng ai dám thân cận.

Là cũng chính họ tự châm ngòi cho chiến tranh nổ ra, tự cùng nhau lập kế hoạch loại bỏ Tuyết Quốc.

Rốt cuộc người dân Tuyết Quốc đâu làm gì khiến bản thân phải chịu sự căm ghét của tất cả các quốc gia này xung quanh như vậy.

Lỗi duy nhất của bọn họ là bọn họ quá mạnh mà thôi. Thật khó tin là huynh lại có suy nghĩ như vậy về Tuyết Quốc đấy? Không phải huynh cố tình nói như vậy để lấy lòng ta đấy chứ?

"Phương Vân Hi cốc nhẹ vào trán Thiên Phàm một cái, bật cười nói:" Ta việc gì phải làm thế.

Ngươi đã phải lòng ta rồi mà.

"Thiên Phàm lập tức đỏ mặt, lúng túng tránh ánh mắt đầy nhu tình của người kia." Ai...! ai bảo là ta phải lòng huynh chứ? Thật không? Vậy sao lúc nãy khi ta hôn ngươi lại không né? Ta..." Thiên Phàm im bặt.

Hắn biết mình cứng họng rồi.

Lúc ấy cảm xúc dâng trào cho nên cứ vậy mà nương theo.

Đến giờ hắn cũng không biết tại sao mình lại để mặc cho người kia hôn như vậy.

Vẻ xấu hổ của Thiên Phàm trong mắt Phương Vân Hi thật đáng yêu, khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!