Chương 44: Cướp Ngục

"Ngươi không nói. Vậy thì có nghĩa là ngươi thừa nhận việc mình là người đứng đầu tổ chức ám sát Nhật Nguyệt rồi phải không?"

Thiên Phàm giật mình.

Cái gì?

"Trong bức thư để lại trước khi chết, Ngũ Thần đã khai rằng ngươi là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện. Bây giờ ngươi đã thừa nhận rồi thì vụ án đã được thành lập. Bẩm Nhị điện hạ, Thẩm quân sư, có thể kết án được rồi."

Khoan.

Cái gì mà kết án rồi? Hắn đâu có thừa nhận gì đâu.

Sao lại thế này?

"Đợi đã. Đây là tội tru đi tam tộc. Nói gì đi nữa thì Hà đại tướng quân cũng có công lớn với triều đình. Nhị hoàng tử, người xem có thể giảm án được không? Tránh cho người đời nói triều đình Hoả Quốc không công bằng." Thẩm Dục vừa nói vừa liếc nhìn về phía Thiên Phàm đang bị sốc quỳ dưới đất.

" Ta cũng nghĩ vậy.

Án có thể giảm nhưng tội chết thì không thể tha.

Hà Thiên Phàm, nếu ngay tại đây ngươi ký giấy xác nhận kể từ bây giờ ngươi không còn là người họ Hà nữa, không còn bất cứ quan hệ nào với Phủ tướng quân, thì tội này của ngươi sẽ chỉ mình ngươi chịu.

Người nhà của ngươi sẽ không bị kéo vào.

"Con mắt trái của Thiên Phàm lúc này đỏ rực màu máu. Ánh mắt nhìn Diệp Thanh Vân đầy căm giận. Đó là cách mà y cứu hắn sao? Cho dù là thế nào đi nữa, chuyện đã đến nước này y còn muốn hắn tin đến thế nào nữa? Hắn đã muốn tin tưởng, tin y đến phút cuối nhưng hắn đang nhận được gì chứ?" Nhị điện hạ, ngài không muốn nói một điều gì khác với ta sao? Ta cho ngài một cơ hội cuối cùng."

Con mắt màu đỏ máu ấy Diệp Thanh Vân đã nhìn thấy không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ.

Hắn nhận ra ánh nhìn đầy căm hận của Thiên Phàm dành cho mình.

Hắn dĩ nhiên sẽ cứu Thiên Phàm, nhưng sao có thể nói ngay ở công đường như vậy được.

Nơi này có bao nhiêu con mắt đang nhìn vào.

Cho dù viên quan xét xử kia là người của hắn nhưng cũng không thể quá lộ liễu được.

Diệp Thanh Vân đứng dậy, đi đến đứng trước mặt Thiên Phàm, nhìn xuống mà nói:

"Thiên Phàm, những gì ngươi đối với ta, ta rất cảm kích. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa ta chấp nhận hành động mù quáng của ngươi. Đại hoàng huynh là người thân của ta. Ngươi muốn giết huynh ấy, ta tuyệt nhiên không thể tha thứ. Ngươi hãy ở thế giới bên kia mà sám hối đi."

Đôi môi khẽ nhếch lên.

Thiên Phàm bật cười.

Hoá ra là như thế.

Tình cảm của ta đối với ngươi chỉ để đổi lại trở thành một con cờ trong tay ngươi.

Đối với ngươi, tình cảm rẻ mạt đến như thế à? Ngay bây giờ hắn có thể tung một chưởng đánh thẳng vào ngực tên khốn đó.

Y còn chưa biết hắn hiện tại đã tu luyện gần đến Tứ Tinh.

Nhưng như thế thì không phải dễ dàng quá sao.

Hắn đánh xong y còn có thể thoát nổi chắc.

Sau khi trở lại nhà lao, bằng năng lực Băng hiện có, hắn có thể dễ dàng thoát ra.

Đến lúc đó hắn sẽ tìm y trả thù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!