Sáng hôm sau, Từ Minh mới quay về phủ của Nhị hoàng tử tìm Thiên Phàm, cũng vừa lúc Thiên Phàm về đến phòng mình.
Bình thường chỉ khi nào Diệp Thanh Vân yêu cầu phải đến ngủ tại tẩm cung của y, không thì Thiên Phàm đều ngủ tại phòng mà Diệp Thanh Vân ban cho hắn lúc được đưa về phủ.
Căn phòng đó nằm ngay cạnh tẩm cung của Diệp Thanh Vân.
Sáng nay Từ Minh thấy Thiên Phàm từ tẩm cũng trở về đã hiểu ngay hôm qua y ngủ ở bên đó.
Hắn không nói gì, lạnh lùng trải bộ châm lên bàn.
"Ngươi trở lại rồi? Cha ta thế nào?"
"Đại tướng quân không sao. Chỉ là vết thương cũ tái phát. Ta đã xử lý xong rồi."
"Chỉ có vậy mà cũng phải gọi ngươi về?" Thiên Phàm nhíu mày.
Nếu như đêm qua Từ Minh có mặt ở đây thì cái tên kia đã không dám chiếm tiện nghi hắn như thế.
"Không phải. Lần này ta trở về chủ yếu là vì đại phu nhân. Bà ta có vẻ như đã phát điên rồi."
Thiên Phàm kinh ngạc, cảm thấy thật khó tin:
"Cái gì? Đại phu nhân điên rồi?"
"Ừm. Tinh thần thường xuyên không được tỉnh táo. Ký ức hỗn loạn, nói năng lung tung. Có vẻ như bị giam trong phòng lâu ngày khiến tâm lý bà ta bị ảnh hưởng rất nhiều. Tướng quân định gửi bà ta về nhà mẹ đẻ để tiện chăm sóc."
Với những gì mà đại phu nhân đã gây ra cho nguyên chủ, Thiên Phàm nghĩ bà ta bị như vậy là rất đáng.
Nhưng nghĩ đến việc bà ta cứ điên điên như vậy cả đời lại không khỏi cảm thấy có chút tội nghiệp.
Thôi thì đời có vay có trả.
Hắn cũng chẳng bận tâm nữa.
Khi Thiên Phàm đã cởi bỏ hết nửa phần thân trên, nằm úp sấp trên giường.
Từ Minh ngồi sát bên từ từ tiến hành châm cứu.
Động tác của Từ Minh vừa nhẹ nhàng, vừa dứt khoát.
Thiên Phàm không hề cảm thấy đau đớn.
Hắn biết rõ chỉ cần mình nằm im không nhúc nhích thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Vì vậy bình thường mỗi lần châm cứu, hắn vẫn nói chuyện với Từ Minh như bình thường.
Nhưng hôm nay hắn hỏi câu nào, người kia cũng trả lời hắn gọn lỏn, lạnh nhạt khác hẳn thông thường.
"Này, ngươi ...! không phải đang giận gì ta đấy chứ?"
"Không có. Ta lấy quyền gì mà giận ngươi chứ?"
"Này, ngươi ăn nói kiểu gì lạ vậy? Cái gì mà có quyền hay không có quyền? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nếu như không phải đang châm cứu, Thiên Phàm chắc chắn sẽ quay lại mặt đối mặt chất vấn.
Từ Minh thở dài một hơi, nói:
"Ta đã dặn ngươi thế nào? Nếu ta không có bên cạnh, ngươi phải tránh xa Diệp Thanh Vân ra cơ mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!