Thiên Phàm không lấn cấn quá nhiều về việc có nên làm gì báo đáp Diệp Thanh Vân hay không.
Hắn là người ân oán phân minh.
Dù trước đó hắn cực kì căm ghét Diệp Thanh Vân đã làm nhục hắn.
Nhưng cũng chính y đã cứu hắn suýt bị kẻ khác cưỡ. ng bức, lại còn thay hắn báo thù.
Trước đó cũng có những việc khác y giúp đỡ mà hắn chưa có dịp cảm ơn.
Ghét thì vẫn ghét.
Mối thù bị hắn làm nhục tất sẽ trả.
Nhưng có ơn thì phải báo.
Thiên Phàm không biết làm gì trả ơn.
Thiết kế y phục thì đó là công việc, không thể dùng để trả ân.
Hắn nghĩ mãi cuối cùng quyết định xuống bếp nấu ăn.
Kiếp trước hắn sống một mình nên lẽ dĩ nhiên là cũng tự học nấu vài món.
Trình độ cũng chấp nhận được.
Từ khi đến với thế giới này chưa có cơ hội thể hiện lần nào.
Vậy là Thiên Phàm xắn tay vào bếp.
Diệp Thanh Vân sau trận đầu tiên còn đấu thắng một trận nữa, vào thẳng vòng trong.
Buổi tối hôm đó, khá muộn hắn mới về.
Lúc vào phòng hắn đã sững người khi nhìn thấy Thiên Phàm đang ngủ gục trên một bàn đầy đồ ăn.
Mà những đồ ăn này rất thanh đạm.
Hắn chưa từng nhìn thấy hay ăn bao giờ.
Diệp Thanh Vân không khỏi thấy lạ, nhưng hiện tại hắn không quan tâm được nhiều thế.
Thiên Phàm chắc hẳn đã ngồi chờ hắn rất lâu.
Ngủ gục như vậy không chừng ốm mất.
Mà hôm nay Từ Minh lại phải về phủ tướng quân có việc, nếu không chắc hẳn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Diệp Thanh Vân nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Phàm định đưa vào giường thì đột nhiên y tỉnh dậy.
Ưm. Ngươi về rồi? Vừa mở mắt đã nhìn thấy mình bị ôm lên, Thiên Phàm vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng, vội đập vai Diệp Thanh Vân kêu lên:
"Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!"
Diệp Thanh Vân ôm người chặt cứng đặt lại xuống ghế mới ôn tồn nói:
"Ta thấy ngươi ngủ gục bên bàn ăn mới có lòng tốt ôm ngươi đi ngủ. Vậy mà ngươi lại đánh ta?"
Thiên Phàm sửng sốt, cảm thấy mình thật quá mất mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!