Chương 28: Muốn Chiếm Hữu

Thiên Phàm nhìn theo bàn tay Diệp Thanh Vân đang dần di chuyển xuống dưới bụng mà người bất giác run rẩy.

Hắn có dự cảm không hay.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

"Ngươi nói lung tung cái gì vậy hả? Ta ... ta câu dẫn ngươi lúc nào? A! Ngươi ... ngươi làm gì đó?"

Diệp Thanh Vân khoan thai kéo quần của Thiên Phàm xuống, giọng bắt đầu khàn khàn:

"Ngươi không ý thức được vẻ mặt của ngươi lúc này đầy dụ hoặc như thế nào nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, cả cơ thể ngươi, từ trên xuống dưới, đều rất mê người. Ta sắp không nhịn được rồi."

"Ngươi...!B. iến thái! Đừng nói với ta ngươi là đoạn tụ đấy nhé!"

Chẳng mấy chốc Thiên Phàm bị lột sạch chỉ còn mỗi tiết khố.

Nhìn ánh mắt tràn đầy dụ. c vọng của Diệp Thanh Vân, Thiên Phàm vừa sợ vừa tức, liền chửi đổng lên:

"Tên khốn Diệp Thanh Vân! Ta kinh tởm ngươi! Ngươi dám tiến thêm bước nữa ta lập tức cắn lưỡi tự sát."

Diệp Thanh Vân sững người.

Mọi động tác đều dừng lại.

Đôi mắt đầy sắc dục đột nhiên mở lớn nhìn người dưới thân trân trân.

"Tam thiếu gia, thuộc hạ đến rồi đây. Người có bên trong chứ?" Tiếng Từ Minh vang lên bên ngoài.

Thiên Phàm như tìm được cọng rơm cứu mạng, hắn vội nói:

"Ngươi xuống ngay cho ta! Nếu còn tiếp tục ta sẽ hét ưm..."

Diệp Thanh Vân đột ngột cúi xuống ngậm lấy môi Thiên Phàm ngăn không cho y nói tiếp.

Nhưng lần này hắn không kéo dài lâu.

Hắn chỉ muốn bịt miệng người kia lại.

Sau khi rời môi, hắn ghé tai nói với y:

"Lần này ta tạm tha cho ngươi. Lần kế tiếp ta sẽ khiến ngươi tự nguyện hiến thân cho ta." Sau đó hắn đứng dậy quăng chiếc chăn trùm lên mặt Thiên Phàm rồi quay người ra mở cửa.

Từ Minh thấy người mở cửa ra là Diệp Thanh Vân có vẻ không mấy ngạc nhiên.

Hắn ta cúi đầu thi lễ rồi vội chạy vào bên trong.

Diệp Thanh Vân nhìn mấy tên lính gác bên ngoài, lông mày hơi chau lại.

Tên đại phu đó xem ra là cố ý.

Từ Minh chắc chắn không thể không biết là hắn đang ở bên trong phòng được.

Từ Minh bước vào trong phòng thấy Thiên Phàm đang dùng chăn quấn kín người.

Mái tóc thì rối bù, mặt ửng đỏ.

Gương mặt tuy cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt hoảng loạn.

Từ Minh đoán được ngay vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!