"Tiểu Phàm Phàm, xem ta mang gì đến cho ngươi nè."
Thiên Phàm đang ngâm mình trong hồ, quay đầu nhìn ra phía sau.
Phương Vân Hi mang tới cho hắn một bọc bánh nướng rất thơm.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngươi chỉ hơn ta có một tuổi mà mở miệng là Tiểu Phàm Phàm" Thiên Phàm nhìn vào những chiếc bánh mà hai mắt sáng lấp lánh:
"Nhìn ngon mắt thật đấy. Ngươi mua ở đâu vậy?"
"Ở gần cổng thành đó. Đợi khi nào ngươi dưỡng thương xong ta sẽ đưa ngươi đi."
Thiên Phàm lấy một cái bánh cắn thử.
Vị mềm ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi.
Phương Vân Hi nhìn người kia ăn mà mỉm cười rất vui.
Đã qua năm ngày, Phương Vân Hi vẫn luôn đều đặn hằng ngày đến hồ Nhược Thủy tìm Thiên Phàm.
Thiên Phàm chấp nhận nó như một việc hiển nhiên.
Dù sao thì hắn có đuổi người kia cũng không chịu đi.
Trong mấy ngày này hắn quả thực khá vui.
Phương Vân Hi thường xuyên mang đồ ăn đến cho hắn, kể cho hắn nghe những chuyện ở Phong Quốc, cả quốc gia khác mà y đã từng đến.
Thiên Phàm luôn rất hào hứng với những chuyện y kể.
"Vết bỏng của ngươi gần như đã lành rồi. Nước hồ này đúng là thần kỳ, Thảo nào nó được xem là quốc bảo."
Thiên Phàm không nói gì.
Hắn cũng đang ngẩn người, không ngờ vết bỏng lại lành nhanh như vậy.
Nếu đổi lại là ở thế giới hiện đại thì hắn phải nằm viện cả tháng rồi, thậm chí còn phải mang sẹo suốt đời.
Nhưng nước trong hồ này rất thần kỳ.
Nghe nói cả sẹo cũng không còn.
"Có chuyện này ta định nói với ngươi. Phụ thân của ngươi đã về rồi."
Thiên Phàm hơi sựng lại, nhưng không có vẻ là ngạc nhiên hay lo lắng gì.
Bởi vì hắn vẫn luôn đợi ông ta trở về.
Hắn muốn thay đứa con xấu số này của ông ta chất vấn tư cách của người được gọi là cha kia.
-------
Thiên Phàm được người của Diệp Thanh Vân đưa về phủ.
Lúc xuống xe, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Hà Nhất Vũ.
Thiên Phàm rất ngạc nhiên.
"Đại ca, sao huynh lại đến đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!