Thiên Phàm tuổi chỉ mới hai mươi hai đã là Tổng giám đốc của một công ty lớn kinh doanh về ngành xuất khẩu đồ gia dụng.
Sự nghiệp đang trên đỉnh cao thì bị mắc bệnh ung thư máu.
Hắn qua đời khi còn rất trẻ với biết bao dự định còn dở dang.
Thiên Phàm cảm thấy rất hối hận.
Hối hận vì quá xem nhẹ sức khỏe của bản thân.
Nếu hắn đi khám sức khỏe định kỳ nửa năm một lần thì chắc chắn đã phát hiện ra bệnh từ sớm.
Mấy năm liền hắn lao đầu vào kinh doanh bất kể ngày đêm, bỏ qua những lần công ty tổ chức kiểm tra sức khoẻ.
Hắn còn quá nhiều dự định muốn làm.
Hắn còn quá trẻ để ra đi thế này.
-------
Thiên Phàm cựa mình.
Sao cả người lại đau nhức cứ như bị va đập vào đất đá vậy? Không giống với nỗi đau đớn mỗi lần hoá trị mà hắn phải trải qua mỗi ngày.
Chết rồi còn thấy đau ư?
Thiên Phàm mở hé mắt.
Ánh nắng chiếu vào khiến hắn chói mắt, phải mất một lúc mới điều chỉnh được.
Hắn nhìn xung quanh mà ngẩn người.
Rõ ràng hắn đang nằm trên giường bệnh, tại sao mở mắt ra lại ở trong rừng rồi? Lại còn là nằm trên đất đá ngổn ngang.
Thảo nào mà mình mẩy đau nhức như vậy.
Còn bộ đồ rách rưới bẩn thỉu trên người hắn là thế nào? Quả đầu trọc của hắn từ lúc nào tóc đã dài như con gái thế này? Thiên Phàm ngớ người.
Hình như hắn vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải.
Hắn nằm xuống đất ngủ tiếp.
Nhưng chỉ một chốc sau hắn vội ngồi bật dậy.
Không đúng.
Hắn đã chết rồi mà.
Cái cảm giác đau đớn này quá chân thực.
Hắn cũng cảm nhận được rất rõ tim của mình đang đập.
Hắn hình như sống lại rồi.
Nhưng cái tình huống trước mắt hắn là cái quái quỷ gì thế này?
Đột nhiên một loạt hình ảnh nối đuôi nhau chạy vào trong đầu hắn.
Lúc đó hắn mới chắc chắn rằng mình đã xuyên không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!