Chương 6: Nhiệm vụ đầu tiên của Lâm Khinh

"Sao? Cả điểm cống hiến mà ngươi cũng không biết, từ hôm lên núi đến giờ ngươi đã đi những đâu rồi?" Tiêu Nam nhìn Lâm Khinh như nhìn tên nhà quê.

Lâm Khinh trong lòng muốn chửi ba đời tổ tông nhà Tiêu Nam lắm rồi nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh bảo: "Ta ở động phủ tu luyện."

Tiêu Nam nhìn nhìn Lâm Khinh một lúc rồi mới bảo: "Ngươi tu luyện kiểu gì? Công pháp ở đâu? Nếu không có công pháp chính xác thì ngươi có tu luyện mãi cũng không đến đâu, không bằng đi kiếm điểm cống hiến để đổi lấy một công pháp thích hợp."

Nói rồi không đợi Lâm Khinh đồng ý, hắn đã tự ý đi vào nhà, lấy ghế ra và ngồi chiễm chệ trên đó. Nhìn quanh cũng không thấy cái gì gọi là trà, hắn lại nuốt nước bọt rồi bắt đầu khoe khoang kể lể mấy ngày qua sống thế nào, động phủ của hắn có mỗi một gian phòng nhỏ xíu ra sao.

Nghe được một lúc, Lâm Khinh mất hết cả kiên nhẫn liền ngắt lời hắn:

"Từ từ đã, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Thật ra Lâm Khinh nghe hắn nói một hồi vẫn cảm thấy rất khó hiểu. Y cứ nghĩ gia nhập môn phái sẽ được chọn công pháp rồi tu luyện, nhưng nghe chừng là con đường thành tiên còn gập ghềnh lắm.

"Câu hỏi nào?" Tiêu Nam trưng cái mặt thiếu đánh ra hỏi lại.

"Thì điểm cống hiến ấy!" Lâm Khinh nghiến răng nghiến lợi.

"À, điểm cống hiến ở Huyền Phong môn cực kỳ quan trọng, có thể dùng điểm cống hiến đổi bất cứ thứ gì từ hạt giống, linh cốc, linh dược, công pháp, thuật pháp, đan phương, đan dược, thậm chí còn đổi được cả pháp bảo. Nói chung chỉ không đủ điểm cống hiến chứ nếu đủ ngươi muốn đổi Thiên giai công pháp cũng được."

Tiêu Nam bắt đầu nói khoác.

"Thiên giai công pháp, dùng điểm cống hiến đổi. Ngươi nói thật chứ?" Lâm Khinh nghe thấy thế thì đối với điểm cống hiến vô cùng hứng thú.

"Ta lừa ngươi làm gì, nhưng mà những thứ như Thiên giai công pháp, không có đến năm mươi vạn điểm cống hiến thì đừng có nghĩ tới. Ngay cả Hoàng cấp trung giai công pháp cũng cần những ba ngàn điểm cống hiến kia kìa!" Tiêu Nam coi thường nhìn kẻ quê mùa Lâm Khinh.

"Ba ngàn điểm cống hiến, vậy ngươi một tuần kiếm được mười lăm điểm cống hiến thì đắc ý cái gì?" Y hất hàm chế nhạo.

"Đấy là ta chưa quen việc thôi, bới đất và nhặt sâu là phải dùng đến Thổ Tập thuật, ta mất hai ngày để tập luyện thành thạo thuật này, mỗi ngày canh tác Linh điền một canh giờ ta nhận được năm điểm cống hiến và một linh thạch hạ phẩm, từ ngày mai ta sẽ nhận thêm nhiệm vụ để kiếm điểm cống hiến."

Tiêu Nam kể lể như thể trong tay hắn có sẵn điểm cống hiến rồi, hắn nói đắc ý vô cùng:

"Hừ. Lúc đó rồi xem, công pháp hay pháp bảo gì đó chẳng dễ như trở bàn tay à!"

"Mà ta nghe được là mỗi phong đều có bảng nhiệm vụ riêng, ngày mai ngươi cứ từ từ mà tìm hiểu. Ta chỉ sang xem ngươi một lúc thôi, bây giờ ta phải về đã." Tiêu Nam nói xong đứng dậy định đi.

Lâm Khinh sao có thể thả người dễ dàng vậy được, y vội vã lôi người lại: "Từ từ đã, mỗi phong cách nhau xa thế ngươi đi sang đây bằng cách nào?"

Tiêu Nam trả lời không cần nghĩ:

"Đi từ Cực Kiếm phong sang đây làm ta mất một hạ phẩm linh thạch để thuê hạc giấy đó." Nói xong Tiêu Nam lấy thứ gì đó từ túi trữ vật rồi xoè tay ra, ở lòng bàn tay hắn có một con hạc làm bằng giấy trông khá bình thường.

Lâm Khinh cầm lên xem thì thấy trên lưng con hạc có dán một tấm phù màu vàng được vẽ bằng chu sa, nom trông rất cẩu thả, nhìn qua cũng thấy phẩm cấp của nó tầm thường, chắc là hạ phẩm phi hành pháp bảo.

Lâm Khinh trả hạc giấy cho Tiêu Nam rồi mới nhớ ra để hỏi: "Vậy ngươi làm sao mà biết ta ở đâu?"

"À, vị đại sư huynh Trương Phong là người đã dẫn ngươi đi đăng ký với quản sự đại điện đúng không? Hôm qua ta thấy hắn nên tình cờ hỏi thăm."

Đừng nhìn Tiêu Nam trông có vẻ ngoài ngu ngơ, nhưng thật ra hắn rất tinh ranh và biết đối nhân xử thế, trong mấy ngày qua hắn đã phát huy mồm mép của mình đi kết giao với kha khá đệ tử trên Cực Kiếm phong.

Hắn thấy Lâm Khinh có vẻ ngoài đẹp đẽ, khí chất hơn người, nói chung chung là tiềm lực rất cao nên mới quyết tâm đến lôi kéo bằng hữu.

Hai người lại tiếp tục ngồi hàn huyên khá lâu. Tiêu Nam nói bã mồm nhưng còn chưa nhận được một miếng nước, hắn nhìn sang thì thấy Lâm Khinh còn đang ngẩn người, hắn mới vỗ vai y rồi bảo: "Ta về đây, có việc gì thì dùng phi hạc truyền tin cho ta."

Lúc này Lâm Khinh mới quay ra thì thấy Tiêu Nam đang truyền một tia linh lực vào hạc giấy, nó từ từ biến lớn rồi đứng im ở đó.

Tiêu Nam quay sang vẫy vẫy tay với Lâm Khinh rồi nhảy vào. Lúc này con hạc giấy mới lắc lư bay lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi xa dần.

"Trông thật ngu ngốc, ta mới không thèm dùng cái thứ này để di chuyển!" Lâm Khinh nghĩ bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!