Chương 48: Chữa thương

Lâm Khinh trải qua một giấc mơ khá hỗn loạn.

Đầu tiên y thấy mình đang lầm lũi ngồi trong lớp học ở thế giới cũ. Bạn bè cười nhạo y là đứa không cha không mẹ, không có tương lai. Còn y vẫn cứ ngồi đó không phản kháng, cứ như mọi việc đều không liên quan đến mình.

Một lúc sau cảnh tượng lại chuyển sang một địa phương xa lạ. Y bây giờ đang đứng ở giữa đường, xung quanh là những tiếng la hét và tiếng bước chân trộn lẫn vào nhau, trong cảnh tượng hỗn loạn ấy không có một ai để ý đến y cả. Một lúc sau, bỗng nhiên từ đâu đó có một nữ nhân lao về phía này với vẻ mặt tràn đầy sự kinh hoàng và sợ hãi, bà cố gắng nói điều gì đó nhưng gương mặt cứ mờ dần, mờ dần rồi biến mất.

"Tách... tách..."

"Ưm..." Lâm Khinh mơ hồ mở mắt ra, thấy nước đang nhỏ tí tách trên mặt, tiểu Bạch thì đang dí sát vào mặt y mà liếm. Theo phản xạ y nghiêng đầu sang một bên để tránh, nhưng cảm giác đau đớn từ toàn thân tràn về khiến y không nhịn được mà rên rỉ, đôi lông mày bất giác mà cau lại.

Cố với tay túm tiểu Bạch vứt sang một bên. Cơn đau vẫn chưa đủ để Lâm Khinh tỉnh táo lại sau một giấc mơ dài, việc y cần làm nhất bây giờ là bình tĩnh lại đã.

Những chuyện xưa cũ kỹ y đã muốn quên đi mà nay lại tái hiện trong giấc mơ. Bây giờ khi tỉnh giấc, biết rõ thế giới mình đang tồn tại mới là chân thật, y vẫn có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời rồi.

Lâm Khinh ngẩn người một lúc mới chợt nhớ rằng lúc trước mình đã bị con Song giác minh xà quật thẳng vào người, vì lực đạo của con yêu thú quá lớn nên sau đòn công kích đó y đã mất đi ý thức, chỉ mơ hồ biết mình đã rớt xuống vực.

Còn sau đó thì sao? Có chuyện gì xảy ra?

Lâm Khinh tưởng mình chết chắc rồi cơ, cố gắng thử dùng thần thức dò xét từng tấc trên cơ thể, y nhận thấy bên ngoài da các vết thương ngang dọc đã ngừng chảy máu, nhưng bên trong người thì đúng là phải dùng đến hai từ "thảm hại" để dễ hình dung. Xương cốt của y bây giờ toàn là những vết nứt chằng chịt, đan điền trống rỗng, bông hoa sen màu xanh đứng im không còn tự vận hành công pháp nữa. Ngay cả phi kiếm bên cạnh cũng ảm đạm đi mấy phần.

Cảm giác linh lực trong người đã bị hút khô làm y vô cùng khó chịu.

Đến khi Lâm Khinh tự mình thử hấp thu một ít linh khí để chữa thương thì mới nhận ra có gì đó là lạ, xung quanh đây không thấy có chút linh khí dao động nào cả, cảnh vật lặng yên như tờ, chỉ có tiếng nước nhỏ vào mặt y lúc nhanh lúc chậm.

Quả nhiên, lúc y thử thi triển một thuật pháp cơ bản Canh kim quyết, dòng linh lực từ tay phóng ra lập tức bị không gian cắn nuốt không sót lại chút gì.

"Mẹ nó chứ!" Lâm Khinh buột miệng chửi thề, y nghĩ vận số của mình đúng là xui xẻo hết cỡ, từ ngày vào bí cảnh đến giờ chưa chân chính kiếm được thứ gì quý giá, trái lại thần thức tổn thương, thân thể tổn thương, còn Phương Nam...

"Đúng rồi! Phương Nam thế nào rồi?"

Không phải Lâm Khinh quan tâm vô cớ, Phương Nam lúc y xảy ra chuyện gần như không có chút sức lực nào, gặp phải yêu thú làm sao có thể chống lại?

Nhưng mà giờ có lo lắng cũng chẳng làm được gì ngoài ở đây than thở. Mà nghĩ lại, tự thân mình còn chưa lo được đây...

"Không biết ta đã bất tỉnh bao lâu rồi nữa?"

Nằm một lúc để thích ứng với vết thương trong người, Lâm Khinh lại thấy tiểu Bạch mon men đến gần, hoá ra là nó muốn liếm nước trên mặt y.

"Khát sao?" Liếm liếm môi, Lâm Khinh cũng cảm thấy mình hơi khát. Định lấy một lọ nước Linh đàm ra để uống thì phát hiện mình không thể cảm ứng được với nhẫn trữ vật, việc này làm y không thể bình tĩnh được nữa.

Thử tới thử lui tận mấy lần, đến triệu hồi phi kiếm ra cũng không được, Lâm Khinh bực bội gắt: "Đây là nơi quái quỷ nào vậy?"

Sau một hồi chật vật, Lâm Khinh cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy được, nhìn xung quanh là một vùng đất khô cằn, hoang vắng, đến cây cối cũng trơ cả cành. Y ngồi dựa lưng vào một gốc cây nhìn như sắp chết khô, ngửa mặt lên vách đá đối diện mới phát hiện thì ra nước đọng ở trên đó rơi xuống.

"Vậy còn thác nước hùng vĩ đâu mất rồi? Chẳng lẽ ta đã lọt vào một địa phương khác?" Lâm Khinh kinh hãi nghĩ đến một vài khả năng xấu nhất.

Mà thôi, tìm hiểu hoàn cảnh thì để sau đi, bây giờ y quyết định thử vào không gian xem có được không cái đã. Nếu được thì tiện thể chữa thương luôn, chứ với cơ thể tồi tàn này, muốn sống sót còn khó nữa là đi tầm bảo.

Túm cổ lấy tiểu Bạch rồi đi vào không gian. Cũng may là vào đây không có vấn đề gì, nếu không thì y chỉ có nước nằm đó chờ hai mươi mấy ngày sau bí cảnh đóng lại, y tự khắc bị truyền tống ra ngoài.

Thả tiểu Bạch ra, mặc cho nó chạy lung tung. Lâm Khinh không để ý đến thứ gì khác mà trước tiên cởi quần áo đi xuống Linh đàm hít một hơi thật sâu. Cái cảm giác linh khí đậm đặc thẩm thấu vào người thật quá thoải mái, những vết thương trong ngoài cơ thể dần dần được dòng nước xoa dịu.

Quá mệt mỏi, y thả lỏng cơ thể ra rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã trải qua bao lâu. Đến khi Lâm Khinh tỉnh lại lần nữa thì mấy vết thương trong ngoài đã phục hồi kha khá, ngay cả thức hải bị tổn thương lần trước cũng đã khỏi đến bảy tám phần. Bây giờ y mới có sức để ý những thứ khác.

"Phải nhanh chóng ra khỏi đây đã..." Lâm Khinh vừa nghĩ vừa bước ra khỏi Linh đàm. Lâu lắm y không thăm nom gì không gian nên việc đầu tiên sau khi mặc quần áo là đi nhìn qua mấy mảnh linh điền. Linh thảo đã thành thục hết rồi nhưng mà y chẳng có thời gian để thu thập nữa.

Tiểu Bạch đang ngồi dưới một gốc cây để gặm Linh quả. Lâm Khinh nhìn xung quanh thì chẳng thấy con Hắc phong nghĩ lần trước mình thả vào đâu. Dùng tâm thần để liên hệ một chút thì mới thấy nó đã đào được một cái tổ ở dưới đất ngay bên cạnh Linh đàm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!