Chương 43: Thức hải tổn thương

Một hư ảnh tu sĩ mặc trường bào màu xanh dần dần hiện lên. Tu sĩ này ngũ quan rất tuấn tú, rất tiếc là trên má trái lại có một cái bớt từ tai lan ra như rễ cây màu xanh đậm, trông khá khó coi. Hư ảnh này quan sát Lâm Khinh một lúc lâu rồi nói bằng giọng khàn khàn khá khó nghe: "Cuối cùng cũng có một người đến đây, ta đã chờ đợi lâu lắm rồi."

"Bé con, trông ngươi thật khả ái."

Lâm Khinh lần đầu tiên nhìn thấy linh hồn nên có hơi sợ hãi, y nói: "Chào tiền bối."

Hư ảnh lại nhìn Lâm Khinh rồi cười hoà ái, nhưng vết bớt trên má lại làm khuôn mặt hắn có vẻ dữ tợn:

"Ngươi muốn lấy nhẫn trữ vật của ta? Được thôi, nhưng mà ngươi phải giúp ta hoàn thành một việc nho nhỏ. Ta không những đưa nhẫn mà còn dạy ngươi một công pháp tu luyện. Thế nào, đồng ý không?"

Lâm Khinh hơi bất an, y cảnh giác nhìn người trước mặt rồi hỏi lại: "Điều kiện gì?"

"Nếu ngày sau, ngươi gặp một người tên là Vân Hy, ngươi chỉ cần đưa viên đá này cho nàng là được." Hư ảnh dứt lời, viên đá trên tay bộ xương liền bay vào tay Lâm Khinh, y liếc qua trên đó có một chữ "niệm" được khắc rất khéo léo.

Có chuyện tốt vậy sao? Điều kiện này cũng quá dễ dàng rồi. Lâm Khinh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tiền bối toạ hoá từ bao giờ? Nhỡ may nàng không còn trên đời này thì sao?"

Trong mắt hư ảnh loé lên một tia sát khí, dù trở lại bình thường rất nhanh nhưng không thoát nổi khỏi ánh mắt Lâm Khinh. Y nghe thấy hư ảnh nói khẽ: "Nàng làm sao chết được, ta mới ở nơi này có năm ngàn năm. Mà nếu không gặp thì ngươi khỏi phải đưa."

Nói xong hư ảnh trở nên mất kiên nhẫn, hắn đổi giọng gắt lên: "Mà thôi, ngươi không đồng ý thì cút xéo. Ta cũng chẳng ngại đợi thêm vài ngàn năm nữa."

Lâm Khinh thấy cũng không mất gì nên đồng ý, lúc này hư ảnh liền ném nhẫn trữ vật sang. Y cũng không kiểm tra lại mà bỏ tạm vào ống tay áo.

Hư ảnh nhìn Lâm Khinh thật kỹ rồi mới cất tiếng nói, giọng hắn lúc này hơi lạc đi:

"Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một môn công pháp vận dụng Huyền âm chi khí, tu luyện nó ngươi có thể hấp thu âm khí ở đây để tăng cường tu vi mà không ảnh hưởng đến cơ thể. Nào, lại đây."

Bắt được trọng tâm trong lời nói của hư ảnh, thì ra đây chính là Huyền âm chi khí. Lâm Khinh chợt nghĩ đến môn công pháp địa cấp Huyền âm quỷ trảo mình vừa có được. "Nếu có thể hấp thu hết chỗ âm khí này, ta không cần phải tìm đến nơi có Huyền âm chi khí để tu luyện nữa." Y hơi động tâm, nhưng mà nhìn người trước mặt có vẻ không đáng tin cho lắm, y đứng im đó lấy ra một cái ngọc giản trống rồi nói với hư ảnh:

"Ngươi đem công pháp truyền vào ngọc giản này, không khác gì truyền vào đầu ta cả."

Hư ảnh liền mất hết kiên nhẫn chơi đùa, khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên vặn vẹo dữ tợn rồi hoá thành một đạo lam quang chui vào mi tâm Lâm Khinh.

Kỳ thật từ khi nói chuyện với người này Lâm Khinh vẫn luôn đề phòng nhưng vẫn không tránh khỏi bị ám toán, hư ảnh chui vào thức hải rồi xông đến mạnh mẽ cắn nuốt linh hồn của y. Hắn cười đê tiện rồi nói: "Chỉ trách ngươi thôi, cơ thể thuần âm hiếm gặp trên đời. Ta làm sao có thể bỏ qua được."

Lâm Khinh cố sức chịu đựng từng đợt tấn công. Cho đến khi y không thể chịu nổi nữa, linh hồn như sắp vỡ tung mới chợt nhớ ra mình còn một chiêu Thần du định đã học. Y vận dụng hết thần thức còn sót lại thành một đòn tấn công vào hư ảnh, mặc cho thức hải đã rung lên vì đau đớn.

"Thần thức tấn công, không ngờ tu vi thấp mà ngươi còn học được cái trò này. Chỉ là ngươi còn quá yếu, thôi cứ chịu khó bị cắn nuốt đi, ta sẽ sống thay ngươi thật tốt." Hư ảnh hơi chững lại vì đòn tấn công nhưng vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Tuyệt vọng bao phủ lấy Lâm Khinh nhưng thiếu niên vẫn không ngừng chống lại. Nghĩ đến thân xác này bị người khác sử dụng, nghĩ đến Lam Túc sẽ đối tốt với người khác y không chịu nổi nữa mà bùng phát.

"Tốt cái con mẹ ngươi, dù có phải chết ta cũng phải kéo ngươi chết chung!!!" Lâm Khinh nghiến răng chửi.

Không biết trải qua bao lâu, linh hồn Lâm Khinh ngày càng yếu, nó giống như đang ở trong lò thiêu vậy. Y có thể chịu đựng đến lúc này đã là cực hạn của cơ thể rồi, cố nhịn đau mà dùng thần du định tấn công hư ảnh cho đến khi không chịu nổi nữa mà mất đi ý thức.

Ngay lúc này thức hải của Lâm Khinh chợt sáng lên, hư ảnh lúc này đang chiếm được ưu thế ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn mở to hết cỡ, đồng tử co rút lại như nhìn thấy điều gì khủng khiếp lắm, hắn không kịp kêu lên tiếng nào đã bị một lực lượng đánh tan thành hư vô. Linh hồn lực tràn ra ngoài lập tức bị vật thể kia cắn nuốt.

Tất cả việc này Lâm Khinh bất tỉnh không hề hay biết gì.

\*\*\*

Lúc mở mắt ra Lâm Khinh thấy mình vẫn nằm ở ngoài rìa trận pháp, bộ xương của tu sĩ nọ vẫn còn ở nguyên vị trí trung tâm. Cảm thấy đầu vẫn hơi đau nhức nhưng y không thèm để ý đến mà vội vàng đi vào kiểm tra hết một lượt thức hải của mình.

Có lẽ vì đã cố ý sử dụng thần thức nên thức hải của Lâm Khinh đã bị tàn phá nặng nề. Cảnh vật nên thơ trữ tình trước đây còn đâu, giờ nhìn nơi đây chỉ là một vùng hỗn độn với những vết nứt chằng chịt. Nhưng sự chú ý của y đều tập chung vào một quầng sáng màu tím lửng lơ ở trung tâm thức hải.

Lâm Khinh như chim sợ cành cong mà tiến đến dò xét quầng sáng này, thật may là vừa đến gần y đã thấy khí tức của Lam Túc ở trong đó. Thở phào nhẹ nhõm, y tin tưởng nam nhân bằng một cách nào đó đã cứu mình vào lúc nguy cấp nhất. Quan sát kỹ hơn, thì ra quầng sáng đó đang hấp thu lực lượng ở xung quanh rồi chữa trị cho thức hải của y.

Thoát chết một lần, Lâm Khinh bây giờ mới cảm thấy mệt mỏi, vừa đi ra ngoài y đã lục nhẫn trữ vật lấy mấy nhánh Linh dược liên quan đến phục hồi thần thức để ăn sống. Đành chịu thôi, giờ y có muốn cũng chẳng kiếm được viên đan dược nào cả.

Thức hải bị tổn thương không phải ngày một ngày hai mà khỏi được nên Lâm Khinh cũng kệ, y ngồi dậy lấy chiếc nhẫn trữ vật của tên tu sĩ ra kiểm tra. Nhẫn này cấm chế đã vỡ nát khi chủ nhân chết đi nên y mở ra khá dễ dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!