Chương 27: Lam Túc lên đài

Tuy có sự chuẩn bị nhưng đối mặt với ba sợi dây leo cuốn lấy, Lưu Đình Quân khá là chật vật, gã ta dùng phi kiếm để đánh trả nhưng không ổn, hơi sơ ý là kiếm đã thoát ly sự khống chế. Hơn hết là linh lực trong người Lâm Khinh vẫn tràn đầy, dây leo sợi nào cũng thập phần hung mãnh, chỉ cần chạm chỗ nào vào dây leo là chỗ đó có cảm giác tê dại, linh lực đình chỉ. Sau vài lần tránh né, phi kiếm của họ Lưu đã bị cuốn lấy.

Ừm, cũng là trình độ Ngưng Mạch đại viên mãn nhưng có vẻ Lưu Đình Quân kém hơn Cố Mạnh Nhiên khi nãy khá nhiều, Lâm Khinh dồn ép được đối phương nhưng không hề chủ quan. Y muốn sử dụng dây leo để vây khốn gã ta nhưng hình như gã có công pháp tu luyện tốc độ nên tạm thời vẫn tránh thoát.

Lâm Khinh cảm thấy linh lực đang hao dần. Y bắt đầu tấn công dồn dập, một tay điều khiển dây leo, một tay liên tiếp phóng ra thuỷ tiễn hòng nhiễu loạn đối phương, cho đến khi Lưu Đình Quân gần cạn kiệt linh lực, gã chật vật lùi ra đằng sau năm bước rồi dùng ánh mắt hung tợn nhìn Lâm Khinh, tiếp theo gã cắn răng vỗ vào túi trữ vật bên hông, lúc này trên tay gã liền xuất hiện một tấm Ngọc Phù màu xanh đậm, nhìn qua khá giống thẻ bài.

"Ngươi khá lắm, có thể bức ta phải sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng này, biết thân biết phận thì đầu hàng đi, nếu không đừng trách ta độc ác!" Lưu Đình Quân rít lên.

Lâm Khinh ghét nhất bị người khác uy hiếp, y cũng đáp trả: "Vậy ngươi cứ thử xem sao?"

Lưu Đình Quân mạnh miệng vậy thôi chứ thật ra gã đang rất phân vân, vì đây đã là thủ cuối cùng của gã rồi, uy lực của tấm phù này còn chưa được nghiệm chứng, nhưng gã nghe sư phụ nói rằng trừ tình thế bắt buộc thì không nên dùng, bởi vì mỗi lần kích hoạt phù lục sẽ bị phản phệ.

Nhưng gã đã thua một trận rồi, nếu trận này mà thua nữa sẽ bị loại. Nghĩ đến tình cảnh sư phụ thất vọng về mình, ánh mắt gã ta liền trở nên kiên định. "Được ăn cả ngã về không. Liều thôi!"

Lưu Đình Quân bắt đầu rót một lượng lớn linh lực để kích hoạt tấm phù, đến khi tấm phù bốc lên khói đen bao phủ toàn thân, gã mới hét lên: "phệ cốt cấm phù, hiện!" Gã vừa dứt lời tức thì một luồng khí tức âm u từ tấm phù bay lên, hoá thành một hắc ảnh rồi bay vọt vào cơ thể.

"Aaaaa..." Lưu Đình Quân rít lên, làn da của gã nhanh chóng chuyển màu tím đen, cơ thể bằng mắt thường trông thấy đã rút đi một vòng, tay mọc ra quỷ trảo, móng vuốt dài ra đen ngòm, gã ta ổn định lại cơ thể rồi nhảy vọt về phía Lâm Khinh, tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

Lâm Khinh theo bản năng giơ tay ra đón đỡ, tiếng xé rách vang lên, tay Lâm Khinh đã bị một trảo này rạch ra mảng lớn, một luồng khí âm lãnh theo đó thấm vào cơ thể.

Nhìn thấy máu chảy ra liền biến thành màu đen, vùng da chỗ bị trảo xé rách thì sùi lên, Lâm Khinh cắn răng nhịn đau, nhìn đối phương rồi gằn lên từng tiếng:

"Trảo này có độc, tên khốn này, đừng tưởng mình ngươi có phù, ta cũng đầy!" Tức thì, một tấm Phù lục màu vàng xuất hiện trên tay Lâm Khinh, y nhanh chóng khởi động phù rồi ném ra.

"Thần Hoả Sa, đi!"

Cùng với tiếng quát, tấm phù biến hoá thành một cột lửa to lớn lao về phía đối phương, đồng thời ngay lúc đó, trên quỷ trảo của Lưu Đình Quân cũng bắn ra năm đạo ô quang cắm thẳng vào ngực Lâm Khinh.

Ầm! Tiếng va chạm vang lên, tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy ánh lửa rợp lôi đài, còn Lưu Đình Quân thì trúng trọn một đòn, gã la hét ầm ĩ một lúc rồi nằm im không gượng dậy nổi!

"Chà, Thần Hoả Sa phù thật là lợi hại!" Lâm Khinh xiêu vẹo đứng đó, miệng lầm bầm được vài câu, bỗng dưng mọi thứ trước mặt trở nên thật mơ hồ, y vô thức mà ngã xuống. Trong mơ hồ y nghe thấy bên tai tiếng ai đó gọi mình, muốn trả lời nhưng ý thức của y lại cứ lịm dần...

Lúc Lâm Khinh mở mắt ra thấy mình đang ở một động phủ xa hoa, bài trí xung quanh thì tinh xảo nhưng rất lạnh lẽo, thiếu vắng hơi người. Y định ngồi dậy để xem xét xung quanh thì cảm thấy trước ngực truyền đến một trận đau đớn.

"Ưm...!" Vừa khẽ kêu một tiếng, Lam Túc ở ngoài cửa nghe thấy liền xuất hiện, hắn cầm lấy tay Lâm Khinh rồi khẽ nói: "Ngươi đừng cử động, tốt nhất cứ nằm im một chỗ."

Nhìn thấy Lam Túc, Lâm Khinh chợt yên tâm hơn hẳn. Y hỏi: "Ta làm sao thế này?"

"Ngươi trúng phải Phệ cốt độc, độc này vào người sẽ ăn mòn xương cốt, tiếp theo sẽ ăn đến lục phủ ngũ tạng, cuối cùng là chết trong đau đớn."

Lâm Khinh nghe vậy thì cả kinh, vội vàng hỏi: "Vậy làm sao giải độc bây giờ?"

"Ừm, độc của ngươi đã được giải, nhưng ngươi phải nằm im trên giường nửa tháng, nếu không thì có thần tiên cũng không cứu nổi ngươi!"

"Không được, ta còn phải thi đấu... Đúng rồi, trận đấu thế nào rồi?"

Lam Túc cưng chiều nhìn Lâm Khinh, trên môi hiện lên ý cười, hắn nói: "Còn chiến đấu gì nữa, ngươi biết ngươi mê man bao nhiêu ngày rồi không? Mười ngày rồi!"

"Mười ngày??? Đã qua mười ngày rồi ư? Vậy tức là đại bỉ đã gần kết thúc rồi. Ôi trời ơi!" Lâm Khinh vò đầu buồn bực kêu.

Chợt nhớ ra điều gì, Lâm Khinh ngước lên hỏi Lam Túc: "Vậy ai đứng thứ nhất?"

Dù Lâm Khinh hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Lam Túc biết y muốn biết điều gì nên hắn không vòng vo mà trả lời luôn: "Nghe nói là một đệ tử tên Cố Mạnh Nhiên."

"Ta biết ngay là hắn mà! Ngươi không đi xem à mà còn nghe nói?" Vừa dứt lời, Lâm Khinh đã hận không thể dán miệng mình lại.

Lam Túc không nói gì chỉ cúi đầu nắm chặt tay Lâm Khinh, một lúc sau hắn mới cất tiếng: "Thật ra ta chỉ xem mỗi ngươi thi đấu thôi!"

Dù biết Lam Túc chỉ đang dỗ mình vui vẻ thôi nhưng Lâm Khinh vẫn cảm nhận được tim của y đang đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực mà ra, thấy mắt nóng nóng, y vội vàng quay mặt vào bên trong che dấu đi chút cảm xúc không tên đang bắt đầu nhen nhóm trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!