Chương 26: Liệu có lọt vào tốp mười?

Trên khán đài, nơi các trưởng lão đang ngồi cũng đang diễn ra một trận bàn tán sôi nổi, hôm nay Phùng trưởng lão phá lệ mặc một bộ trường bào màu vàng nhìn rất cầu kỳ, râu ria trên mặt được cạo sạch, tóc buộc cao lên tuỳ ý, nếu không phải lão đeo lệnh bài trưởng lão màu đen bên hông, thì có thể đánh đồng lão với đám đệ tử. Lúc này lão đang bị các trưởng lão khác lôi ra trêu chọc.

Bỗng có một giọng nói nhàn nhạt chen vào:

"Tình hình này khéo đồ đệ nhỏ của ngươi cũng có cơ hội đứng trong mười thứ hạng đầu, lúc đấy sư phụ là ngươi cũng mát mặt theo còn gì? Đệ tử Đan Phong mà lại lăn lộn ở lôi đài, ngươi dạy dỗ cũng tốt đấy chứ!"

Lưu trưởng lão bên Cực Kiếm Phong buông lời khen mà vẻ mặt lại hiện rõ sự giễu cợt, cũng phải thôi, đồ đệ yêu quý của lão chính là Trương Duy vừa bị Lâm Khinh đánh rớt đài, lão sẽ không thèm chấp với mấy thiếu niên còn chưa lớn... mới là lạ. Lão thù rất dai, nhưng ngại mặt mũi nên chỉ ẩn ý đâm chọc vào nỗi đau của Phùng trưởng lão.

Mọi người ngồi đó nghe thấy thì nhìn sang Phùng trưởng lão tỏ ý thương hại, ai ở môn phái này chả biết Lưu trưởng lão nổi tiếng nhỏ nhen. Chớ dại mà dây vào.

Phùng trưởng lão tuy không thích thú gì với việc mấy tên đệ tử của mình đứa nào đứa nấy đều ghét bỏ luyện đan mà đâm đầu vào đánh đánh giết giết như mấy tên mãng phu. Nhưng mà dù sao lão cũng coi mấy đứa như hài tử mà đối đãi, có dạy dỗ cũng không đến lượt người khác dạy, lão cau mày đáp trả.

"Đúng vậy, đệ tử của ta lúc nào mà chả tốt, vừa biết đấu pháp vừa giỏi luyện đan. Ngươi thì sao? Vẫn còn một đệ tử nữa phải lên đài đúng không? Cẩn thận không lọt được vào mười người đứng đầu thì xấu hổ lắm."

Nói đến đây Phùng trưởng lão tạm ngừng, lão cười khẽ, ghé sát vào tai Lưu trưởng lão, rồi cố ý nói với giọng khiêu khích: "Ngươi tưởng việc lợi dụng quan hệ để mượn yêu thú bên Bách Lý cốc cho bọn đệ tử thử luyện là bí mật sao? Ngươi cứ chờ xem, liệu việc này có đến tai chưởng môn được không?"

Nói xong Phùng trưởng lão quay ngoắt sang bên kia để hàn huyên với đám trưởng lão khác, để lại Lưu trưởng lão mặt tái mét.

Không chọc tức được người mà còn rước lấy một thân bực bội, Lưu trưởng lão tức đến nghiến răng nghiến lợi, lão có khá nhiều đệ tử, mấy tên đệ tử Ngưng Mạch kỳ này đều là do người quen tuồn vào môn phái, chỉ có vài người có tiềm lực, còn đâu rặt một lũ ăn hại!

"Bây giờ chỉ còn trông chờ vào Lưu Đình Quân thôi, đây chính là cháu ruột của Lão, nhập môn hai năm, năm ngoái đen đủi gặp ngay đối thủ mạnh nên bị loại ngay vòng một, năm nay nhất định phải gỡ gạc lại ngôi đầu bảng." Nghĩ đến con bài chưa lật mà lão đã chuẩn bị cho đệ tử, Lưu trưởng lão mặt âm hiểm nhếch mép lên, rồi lại tươi tỉnh như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Khinh thì không hay biết gì, bây giờ y đang bị Lam Túc kiểm tra toàn thân.

Miễn cưỡng để Lam Túc khoác thêm lên người một tấm trường bào, đợi hắn sửa sang thật cẩn thận rồi, y mới lầu bầu:

"Đã nói là ta không sao rồi, lúc đó là ta sơ ý thôi..."

Lam Túc lần này phản bác ngay: "Không phải sơ ý, thực lực hắn không ở trên ngươi. Đây chính là chủ quan thôi. Ngươi phải biết là trong chiến đấu không chỉ có thực lực mà người ta còn dùng đến cái đầu nữa. Trên đời này người có thực lực nhiều vô số, người thông minh lại còn nhiều hơn. Ngươi tuyệt đối không được lơ là."

"Ta biết rồi..." Lâm Khinh ỉu xìu nói.

Lam Túc thấy Lâm Khinh tâm trạng hơi trùng xuống vội vàng vuốt lông cho thiếu niên.

"Thực ra ngươi cũng khá lợi hại rồi, ngoan, ngươi cứ lọt vào mười người mạnh nhất đi, ta có cái này vốn muốn đưa cho ngươi nhưng thôi, giữ lại để làm quà chiến thắng."

"Ừm..."

Vòng ba lại dùng bốc thăm để chọn ra đối thủ, mỗi người đấu ba lượt, thắng hai trận là sẽ lọt vào mười hạng đầu.

Trận thứ nhất Lâm Khinh gặp phải một nữ đệ tử khá xinh đẹp, đặc biệt cô nàng có dáng người khá nóng bỏng, vừa lên đài đã xưng tỉ gọi đệ ngọt sớt làm y nổi hết da gà.

Rất tiếc cô nàng này sức chiến đấu không ra sao. Tu vi Ngưng Mạch Trung kỳ giống Lâm Khinh, nhưng thân thủ có lẽ chỉ dành để ngắm. Thuật pháp cũng đánh bậy bạ. Thật không hiểu sao nàng ta lại có thể lọt vào vòng ba, chẳng lẽ dùng mỹ nhân kế?

Lâm Khinh đánh nhanh thắng nhanh. Sau khi nghe đối thủ xin thua, y thấy mỹ nhân ngồi đó không dậy nổi, y đang định nhảy xuống lôi đài thì nghe nàng ta nũng nịu: "Đệ nỡ để tỉ ngồi đây thế này à? Ít nhất cũng phải đỡ tỉ dậy chứ, ôi nam tử thời nay không biết thương hương tiếc ngọc gì..."

Lâm Khinh nghe vậy thì do dự một chút, cuối cùng cũng ra đỡ lấy nàng. Mỹ nhân thấy vậy liền quàng cổ y mà đứng lên, xung quanh lôi đài lập tức vang lên một trận la hét.

Lam Túc đứng dưới khán đài thì nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ở trên đài, hận không thể lập tức bay lên mà gỡ cái tay nữ nhân kia xuống.

Nữ nhân kia lúc thả tay ra còn đá lông nheo cho Lâm Khinh: "Tỉ tên Linh Linh. Hãy nhớ tên tỉ nha mỹ nhân đệ đệ."

Lâm Khinh sợ nhất là loại nữ nhân như thế này, chỉ hận cách xa nàng ta tám trăm dặm, đâu có dư sức mà nhớ tên cơ chứ. Y nghe nàng nói thế thì cũng ậm ừ rồi chuồn mất.

Thật đen đủi. Đối thủ thứ hai của Lâm Khinh là một đệ tử Thiên Kính Phong tên Cố Mạnh Nhiên, có tu vi Ngưng Mạch đại viên mãn, người này có gương mặt cực kỳ tuấn lãng, chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng khí tràng lại cực mạnh. Hắn vừa nhảy lên lôi đài Lâm Khinh đã cảm nhận được mùi nguy hiểm phát ra từ hắn.

Cố Mạnh Nhiên nhìn qua khá thân thiện nhưng Lâm Khinh có chút áp lực. "Đây chắc chắn là một đối thủ mạnh!" Y quan sát đối phương một lúc rồi tế Phi kiếm ra.

Cố Mạnh Nhiên cũng lấy ra một pháp bảo hình đao, đao vừa ra khỏi vỏ, lập tức toàn trường bắt đầu bàn tán xôn xao, làm Lâm Khinh cũng phải ngạc nhiên. Y nghe ngóng và để ý đến hai đệ tử đang bát quái:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!