Lâm Khinh vẫn cảm thấy hơi bất thường, phụ mẫu bởi vì phải xa nhi tử đã lâu cho nên rất dung túng để y làm loạn, hiện tại y nhạy bén phát hiện tâm trạng hai người toàn là lo lắng. Nhưng mà có gì để lo lắng chứ? Chẳng lẽ bọn họ đã nhìn ra quan hệ của y và Lam Túc?
Những thành viên khác của Lâm gia đang đứng ở cổng thấy bầu không khí hơi ngưng trọng liền biết điều tản đi mỗi người một nơi, Lâm Bắc Hà dẫn đường đi trước, còn Lam Túc kéo Lâm Khinh đi sau cùng.
"Huynh đừng căng thẳng." Lâm Khinh vẫn câu nói cũ. "Phụ mẫu của ta dễ tính lắm."
Lam Túc tỏ ra không có việc gì gật đầu, trong lòng còn đang nhớ lại trong nhẫn trữ vật có thứ gì để ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu không. Huyết tinh thảo một ngàn năm? Yêu đan cấp chín của Hoạt tử thanh đằng? Vạn năm linh tuỷ? Lúc bình thường thì không sao, giờ đây thấy thứ nào cũng thật là tầm thường.
Tự dưng Lam Túc cảm giác mình thật nghèo...
Đi vòng vèo qua mấy cái hành lang, cuối cùng cũng đến tiểu viện của một nhà Lâm Khinh, Lâm Bắc Hà vừa bước vào trong đã quay lại nghiêm mặt quát:
"Lâm Khinh! Con giải thích rõ ràng cho chúng ta đây là ai?"
"Phụ thân..." Lâm Khinh thấy hôm nay phụ thân mình có thái độ hơi lạ, chắc chắn bọn họ biết thứ gì rồi, y thăm dò. "Người đã biết rồi?"
"Hừ." Lâm Bắc Hà tức tối, không biết mới là lạ, nhìn tay hai người vẫn còn dính lấy nhau, thế mà còn giới thiệu là bằng hữu, có bằng hữu nào nắm tay nhau như vậy không? Mà nhi tử của lão ngoan ngoãn biết bao, chắc chắn là bị tên nam nhân kia dụ dỗ.
"Con lại còn hỏi à? Con vừa làm gì có nhớ không? Không phải một mình ta biết mà cả cái Lâm gia này đều biết rõ."
"Phụ thân..." Lâm Khinh lần đầu bị quát, môi mím lại. "Con..."
Y còn chưa kịp nói tiếp thì tay đã bị Lưu Lệ Phương kéo lại, nàng lời ít ý nhiều. "Vừa nãy chúng ta đều đang đứng quan sát Minh Thiên Kính, con đoán xem chúng ta nhìn thấy gì?"
Lâm Khinh ngẩn ra, vô thức nuốt nước bọt, y quên mất ngay lối vào truyền tống trận có lắp Minh Thiên Kính để phòng trộm cướp. Ừm, trộm cướp thì không thấy đâu lại bắt gặp hai người đang yêu đương vụng trộm.
Mà khoan, vụng trộm đâu, y với Lam Túc là công khai đó chứ...
Lam Túc nghe thấy Minh Thiên Kính là biết không ổn rồi, vội vàng đứng ra giải thích.
"Bá phụ bá mẫu thứ lỗi, là ta đường đột muốn Lâm Khinh dẫn về nhà, việc này không liên quan đến đệ ấy, hai người đừng trách vội."
"Không liên quan? Nó làm ra mà lại nói là không liên quan à?" Lâm Bắc Hà cau mày, "Ngươi là gì mà nói đỡ cho nó?"
Lâm Khinh chưa bao giờ thấy phụ thân ngang ngược vậy, y vội nắm tay Lam Túc rồi khai thật.
"Phụ thân, mẫu thân, đây là Lam Túc, là... là đạo lữ của con, hôm nay con dẫn về cho hai người nhìn."
"Đạo lữ?" Lâm Bắc Hà nhướng mi, cười nhạo một tiếng. "Sao lúc nãy kêu bằng hữu?"
"Mẫu thân..." Lỗ tai Lâm Khinh đỏ lên, biết phụ thân đang cố tình làm khó mình, y bèn xách vạt áo dài rồi nhào vào lòng Lưu Lệ Phương, "Mẫu thân nói gì đi chứ."
Nhi tử muốn dỗ dành, Lưu Lệ Phương làm sao có thể giận được nữa, nàng bật cười, khẽ lườm Lâm Bắc Hà. "Nhi tử vừa mới về nhà, lão quát cái gì mà quát, để yên để ta hỏi chuyện xem nào."
Nói rồi nàng vỗ lưng Lâm Khinh, "Đứng lên đã, con còn nhỏ nữa đâu mà làm nũng."
"Vâng." Lâm Khinh rầu rĩ thả nàng ra.
Lâm Bắc Hà giật giật môi, ngậm miệng lại rồi tự giác kéo đệm ra ngồi.
Bàn gỗ trong đại sảnh có hình chữ nhật, khá thấp, trên bàn có một bộ trà cụ nhìn qua rất tinh xảo, ấm ngọc còn bốc khói nghi ngút, Lâm Bắc Hà vừa rót trà vừa thản nhiên nói.
"Được rồi, vậy thì ngồi xuống hết đi, còn đứng đó làm gì."
Lâm Khinh như được đại xá, vội vàng kéo Lam Túc ngồi xuống, hai người ngồi một bên, phụ mẫu y ngồi một bên.
"Hai ngươi quen nhau lâu chưa? Vì sao quen?" Lâm Bắc Hà không hề vòng vo mà hỏi thẳng. Lam Túc đang định trả lời thì bị Lâm Khinh đè tay lại.
"Chúng con quen nhau lâu rồi, huynh ấy chính là người đã chiếu cố con trong mấy năm kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!