Lam Túc và Lâm Khinh dạo chơi chán chê ở Nhật Nguyệt đại lục, đến Lam gia bồi Lam phụ Lam mẫu một năm rồi mới bàn tính đến việc quay trở lại Không Minh đại lục để thăm phụ mẫu của Lâm Khinh.
Lâm Khinh rủ rê được khá nhiều người đi cùng, bốn người Ti Lam, Đan Mặc, Phong Huyết, Tiêu Lan và cả đám Trương Phong Thắng, Vũ Tinh Hà đều có hứng thú với Không Minh đại lục, muốn đến đó phát triển. Lâm Khinh cũng dự định mở tự do truyền tống xuyên qua giữa hai đại lục, người muốn đi qua chỉ cần nộp linh thạch là đủ.
Tất nhiên việc tốt không đến lượt người ngoài. Đáng lẽ ra Thiên Huyền tông sẽ là người đứng ra quản lý truyền tống trận này, nhưng có một việc rất bất tiện, vị trí của Truyền tống trận nằm ngay cạnh Thi Nguyệt tông, hơn nữa lần trước lúc Lâm Khinh xuyên qua gặp phải khe hở không gian cho nên điểm đến có chút sai sót, về sau y và Lam Túc phải mời Phương lão nghiên cứu thật kỹ để tu bổ Truyền tống trận này.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi, cuối cùng Lam Túc để cả Thiên Huyền tông, Thi Nguyệt tông và Kiếm Minh tông cùng quản lý và chia chác lợi ích của Truyền tống trận này.
Phương Chu đương nhiên không chê, tông chủ Thi Nguyệt tông lúc đầu còn giả bộ không cần, lúc sau cũng rất nhiệt tình mà hưởng thụ.
Sau khi truyền tống trận được sửa chữa xong xuôi, Nhật Nguyệt đại lục chính thức có thể qua lại với các đại lục khác, tất nhiên điểm trung chuyển vẫn là Lâm gia ở Không Minh đại lục. Lâm Khinh làm việc này nhìn qua thì có vẻ nghĩa khí không thu lợi ích gì, thế nhưng nghĩ kỹ Lâm gia mới là thế lực chiếm lời lớn nhất.
Truyền tống trận này gây xôn xao tại Nhật Nguyệt đại lục, vô số tông môn rục rịch đổ linh thạch vào đó, ai chẳng hiếu kỳ với đại lục mới, muốn đi khám phá là chuyện bình thường, nhất là những tu sĩ đang gặp bình cảnh.
Điều này Lâm Khinh không biết, y đã cùng mọi người đặt chân lên địa phận của Không Minh đại lục rồi.
Tất nhiên mọi chi phí cần dùng đều tính lên đầu Lâm Khinh, dù sao thứ mà y nhiều nhất bây giờ chính là linh thạch.
Nhiệt độ ở Không Minh đại lục thấp hơn Nhật Nguyệt đại lục một chút, lúc Lâm Khinh về tới nơi lại đúng mùa đông, cả đoàn người tuy đều là tu sĩ nhưng vẫn thấy hơi lạnh thổi qua tê tái.
Lam Túc phất tay, một quang tráo lớn lập tức bao quanh người hắn và Lâm Khinh.
"Lâm Khinh, chúng ta dự định tự mình đi thăm thú Không Minh đại lục, nên chia tay ở đây thôi." Ti Lam đột ngột tiến đến. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào phủ đệ khổng lồ của Lâm gia, sau đó nói với Lâm Khinh.
"Các ngươi không đến nhà ta sao?"
Ti Lam lắc đầu. "Đến khi nào chúng ta muốn tới đại lục khác chúng ta sẽ quay lại đây, còn bây giờ chúng ta muốn tự khám phá."
"Như vậy cũng được."
Lâm Khinh cũng không can thiệp vào quyết định của bọn họ, nhìn sang Trương Phong Thắng và Vũ Tinh Hà. "Vậy hai người đã có kế hoạch gì chưa? Chi bằng đến Lâm gia ở một thời gian trước đã."
Trương Phong Thắng vội xua tay. "Thôi, ta không vào đâu, ta với Tinh Hà cũng có dự định riêng rồi, chúng ta chia nhau ra ở đây thôi."
Lâm Khinh đành phải tạm biệt mọi người, y hào phóng đưa cho mỗi người một tấm thẻ bài, thẻ này có thể giúp bọn họ tự do di chuyển tại truyền tống trận nội bộ. Còn muốn đến các đại lục khác, ngay cả Lâm Khinh cũng phải bỏ linh thạch.
Thật ra đến Lâm gia sau đó nhận giúp đỡ của Lâm Khinh, tài nguyên tu luyện sẽ không thiếu, thế nhưng những người ở đây đều là thanh niên chí lớn, không giống như Thương Ly và Tần Ca chỉ muốn ổn định, bọn họ còn muốn tự mình xông pha, chinh phục đại lục mới.
Lâm Khinh hiểu điều đó nên không hề ngăn cản, thế nhưng y vẫn nói.
"Ừm, các ngươi đi đi, nhưng mà nhớ đến lúc ta và Lam ca tổ chức đại điển song tu thì các ngươi nhất định phải có mặt đấy."
Ti Lam gượng cười: "Nếu ta nghe được tin chắc chắn sẽ tới mà."
Ý là nếu không nghe thấy tin thì sẽ vắng mặt.
Tự nhiên bầu không khí bỗng khó xử, bỗng một bàn tay ôm lấy eo Lâm Khinh rồi kéo lại, Lam Túc thản nhiên nói.
"Các ngươi có khó khăn gì cứ đến đây, có lẽ chúng ta còn phải ở Không Minh đại lục dài dài."
"Được! Có duyên thì gặp lại."
Sau khi mọi người đi hết rồi, Lâm Khinh mới kéo tay Lam Túc.
"Chúng ta vào nhà thôi."
Lam Túc ngoài mặt bình thản không nói câu nào, nhưng trong lòng đang nổi sóng, hắn im lặng nhìn toà phủ đệ khổng lồ phía trước, tính toán sơ qua cũng phải mấy chục ngàn trượng. Tuy hắn đã biết Lâm gia rất giàu có, nhưng mà giàu có thế này thì...
Nói thật hắn hơi chùn chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!