Luyện tập với kiếm trận một canh giờ, Lâm Khinh bị năm đạo vết thương do Phi kiếm đụng trúng, nhưng y lại khá hài lòng vì tốc độ phản ứng của mình đã được cải thiện một chút.
Vì rất hứng thú với kiếm trận nên Lâm Khinh quyết định ở lì Cự kiếm Phong, ban ngày luyện tập ở kiếm trận, ban đêm thì tu luyện Thanh Liên quyết, thỉnh thoảng lại đấu pháp với Tiêu Nam.
Tiêu Nam mặc dù lần nào cũng bị Lâm Khinh đơn phương chà đạp, nhưng vẫn rất là hăng hái, không có chút nhụt chí nào.
Cho dù hành Tiêu Nam cũng khá là thoải mái, nhưng đến khi Lâm Khinh có thể trụ được ở kiếm trận cấp một tận hai canh giờ, trên người không còn dính vết thương nào nữa thì y quyết định về Hoả Đan phong.
Lúc này Lâm Khinh đã ở cự kiếm phong được sáu ngày. Mấy ngày hôm nay luyện tập nhiều, y cảm thấy mức độ tương thông với Phi kiếm càng tăng cao. Khi y cảm ứng, thanh kiếm như rung lên một chút. Đó là một thứ cảm giác rất thân thiết.
"Từ nay đặt tên cho mày là Hắc Vụ." Y khẽ vuốt thanh Phi kiếm và thì thầm.
Vốn dự định của Lâm Khinh là sẽ Tìm thêm Tần Ca để đấu pháp, nhưng còn có một tuần nữa là đại bỉ tông môn rồi. Y quyết định về động phủ trước đã.
Nghĩ là làm, Lâm Khinh từ biệt Tiêu Nam rồi nhảy lên phi điểu bay về Hoả Đan phong. Phi điểu này tất nhiên là tốt hơn so với hạc giấy của Tiêu Nam rồi, y thuê nó với giá ba linh thạch một ngày mà. Thật ra là vì không muốn bị mất mặt nên mới cắn răng thuê. Ai ngờ được y lại ở Cự Kiếm phong lâu vậy.
Thành ra đến khi trả linh thạch, Lâm Khinh mới phỉ nhổ cho sự sĩ diện hão của mình.
Vừa về đến động phủ, Lâm Khinh đã nhận ra bên trong có người rồi, mà tự tiện ra vào động phủ của y như chốn không người, ngoài Lam Túc ra thì làm gì còn ai nữa.
Mở cửa ra, nhìn thấy người kia ngồi nghiêm túc trên ghế, gương mặt lạnh như băng, nhìn Lâm khinh chằm chằm, y có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống.
Dù không hiểu chuyện gì xảy ra, Lâm Khinh cũng cảm thấy hơi hơi chột dạ. Né tránh ánh mắt của nam nhân, Lâm Khinh bắt đầu tự hỏi.
"Không biết hắn ta tức giận chuyện gì nhỉ?"
"Giận ta? Vì sao chứ?"
"Nhưng cho dù làm sao, Lâm Khinh ta mới là chủ nhân động phủ này, họ Lam kia đã tu hú chiếm tổ lại còn bày ra cái vẻ mặt như oán phụ ấy cho ai xem chứ?"
Nghĩ đến đấy Lâm Khinh mới tự tin lại một chút, y vênh mặt hất hàm hỏi nam nhân: "Sao ngươi cứ tự tiện xông vào nhà ta vậy?"
Nam nhân mặt lạnh ngồi đó, hắn nhìn Lâm Khinh mà bất lực, không biết phải làm thế nào với y nữa, nuốt cục tức đang nghẹn ở cổ xuống, Lam Túc mới hỏi: "Mấy ngày nay ngươi đi đâu?"
"Ta đi đâu sao phải báo cáo cho ngươi."
"Ngươi...!!!"
Lam Túc nói xong rồi biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Lâm Khinh, Khuôn mặt hắn dí sát lại, y khá luống cuống vội lùi về phía sau.
Nhưng nam nhân không để cho y hành động, hắn chỉ cần một tay đã giữ chặt Lâm Khinh lại, uy áp theo bản năng toả ra, hắn híp mắt lại, nhìn chăm chú vào Lâm Khinh và gằn từng tiếng: "Nói. Ngươi \
- đi \
- đâu?"
"Ta... ta sang chỗ bằng hữu."
"Bằng hữu?"
"Tiêu Nam... Tiêu Nam bên Cực Kiếm phong."
Lâm Khinh bị ánh nhìn của nam nhân doạ sợ, theo bản năng đã khai sạch sành sanh.
Thật ra Lam Túc sao lại không biết Lâm Khinh đã đi đâu chứ, nhất cử nhất động của thiếu niên ở cái Huyền Phong môn nhỏ bé này làm sao qua được mắt hắn, nhưng hắn vẫn rất tức giận, chỉ muốn băm nát Tiêu Nam kia ra cho yêu thú ăn.
"Dám ăn cùng, ngủ cùng bảo bối của ta một tuần liền, không cho ngươi chút dạy dỗ thì uổng phí ta đã sống mấy trăm năm nay." Lam Túc trong đầu đã nghĩ ra chín chín tám mươi mốt cách để hành Tiêu Nam rồi.
Nhìn Lâm Khinh trước mặt đã bị uy áp của hắn doạ cho sợ. Lam Túc chợt mềm lòng lại, thu hết khí thế vào rồi kéo y vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim đập của thiếu niên, Lam túc cũng bình tĩnh lại, một lúc sau hắn mới nói khẽ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!