Chương 20: Tìm không thấy người

Ở trên núi Tuẫn Kiếm thuộc Kiếm Minh tông lại là một khung cảnh hoàn toàn khác, ngọn núi này giống với cái tên của nó, bên trên đỉnh núi có hình dáng hình thanh kiếm khổng lồ đang cắm xuôi theo sườn núi, bên dưới lại là một lớp sương trắng khiến cho hình dáng ngọn núi thêm phần mờ ảo, nhìn xa trông như thanh cổ kiếm đang đứng đơn độc ở đó, duy ngã độc tôn.

Xung quanh ngọn núi chính là Ninh Hải thành, một trong những thành trấn lớn nhất Nhật Nguyệt đại lục, thuộc quản hạt của Kiếm Minh tông.

Lúc này, trong chủ điện Kiếm Minh Tông, có một người đàn ông cao lớn đang đi qua đi lại. Đây là một nam tử có khuôn mặt khá anh tuấn, hắn có hai hàng lông mày rậm và một đôi mắt rất sắc bén, nhìn qua có vài phần hung dữ.

Hắn chính là tông chủ Phương Chi Dực của Kiếm Minh tông.

Hắn bây giờ đang rất phiền muộn bởi bằng hữu tốt nhất đã mất liên lạc hơn một năm, dù hắn đã sai người tìm hiểu nhưng mãi mà không có tin tức. Còn nữ nhi nghịch ngợm thì không chịu an phận ở tông môn tu luyện mà suốt ngày trốn đi chơi, giờ còn không biết đang ở nơi nào?

Bây giờ ở bên ngoài lại nhiều lời đồn đãi không hay như vậy mà Thiên Huyền tông không hề lên tiếng phản bác, cũng không ai biết thế lực nào đứng sau chuyện này, mà Phương Chi Dực lại không đủ tinh lực để tự mình đi tìm hiểu.

Tất cả cũng bởi vì Hộ Tông đại trận của Kiếm Minh tông sắp hoàn thành nên Phương Chi Dực phải ở lại trấn giữ Tông môn. Tuy nhiên, bị cầm chân như vậy thì dù hắn có tu dưỡng tốt đến đâu cũng phải nổi cáu.

Lúc này, có một hán tử râu rậm vội vã tiến vào đại điện, giọng nói nghe rất gấp:

"Tông chủ. Triệu trưởng lão truyền tin về, đã tìm thấy tung tích của tiểu thư!"

Phương Chi Dực nghe thấy Nguỵ trưởng lão nói vậy, tuy trên mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng đôi lông mày đã giãn ra chứng tỏ cơn tức cũng hạ bớt vài phần, hắn nhướng mi rồi trả lời.

"Nguỵ trưởng lão, ngươi cứ từ từ rồi nói, không phải vội vàng gì."

"Ta biết rồi, tông chủ!"

"Triệu trưởng lão nói nó đang ở đâu?" Thấy Nguỵ trưởng lão đã bình tĩnh lại Phương Chi Dực mới quay ra hỏi.

"Ta thấy trong thư lão Triệu nói là tiểu thư đang chơi ở Huyền Phong môn. Hiện tại tiểu thư đang cải  nam trang rồi nhận một trưởng lão tu vi Nguyên Anh trung kỳ làm sư phụ."

"Huyền Phong môn? Có phải môn phái này cũng thuộc phạm vi của Thiên Huyền tông?"

"Đúng vậy! Môn phái này nằm ở sát phía bắc Vạn Thú sơn mạch. Là một môn phái hạng trung phụ thuộc vào Thiên Huyền Tông."

Phương Chi Dực nghe vậy thì yên tâm phần nào, chí ít môn phái đó cũng an toàn, thôi cứ để hài tử ra ngoài rèn luyện, ăn phải đau khổ rồi sẽ biết đường mò về thôi. Rồi hắn quay người lại, chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:

"Có tin tức gì của Lam tông chủ không?"

"Không có, lần này hắn không để lại dấu vết nào, giống như không còn tồn tại trên đại lục này vậy. Tông chủ, liệu hắn có..."

Nguỵ trưởng lão còn chưa nói xong Phương Chi Dực đã ngắt lời.

"Nếu bảo hắn tìm được truyền tống trận rời đi khỏi phiến đại lục này ta còn thấy hợp lý, ngươi bảo hắn vẫn lạc, ta không tin. Ai có thể chết chứ người kia thì không thể chết được!"

Phương Chi Dực nói xong thì không muốn nói chuyện nữa, phất tay đuổi người, nhìn Nguỵ trưởng lão muốn nói lại thôi rồi đành rời đi, hắn bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn đã quen người kia hơn hai trăm năm, hai lần cứu mạng, ơn sâu như núi. Giờ đây bảo Phương Chi Dực hắn ngồi yên làm sao được?

Nhưng khổ nỗi vì chuẩn bị để ly khai vị diện này, Phương Chi Dực hắn là tông chủ, làm sao có thể bỏ mặc Kiếm Minh tông không quản được, vậy nên mấy năm nay các trận pháp sư thuộc tông môn của hắn đang gấp rút hoàn thành Hộ tông đại trận. Chỉ là hắn phải ở lại tông môn để trấn giữ. Bây giờ đại trận sắp xong, không thể để cố gắng bao năm lại thất bại trong phút chốc được.

Nghĩ tới người kia, Phương Chi Dực chỉ nhớ lần gặp cuối là ba năm trước, lúc ấy người đó đã Đại Thừa hậu kỳ, hắn chỉ nói một câu: "Cần ra ngoài tìm cơ duyên."

Chỉ là cơ duyên thì không thấy, người cũng mất tiêu!

Lúc ấy hắn còn nói: "Nếu may mắn kiếm được truyền tống trận xuyên vị diện, chúng ta sẽ cùng rời đi."

Người kia chưa chắc đã ly khai vị diện này, chúng ta là sinh tử chi giao, hắn cực kỳ quân tử, sẽ không ích kỷ đến nỗi không từ mà biệt. Phương Chi Dực kỳ thật rất tin tưởng người kia, chuyện đã từng hứa, nhất định hắn sẽ hoàn thành.

"Nhưng mà hắn đang ở đâu cơ chứ?"

\*\*\*

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!