Bây giờ Lâm Khinh chỉ muốn nhanh nhanh đuổi nam nhân về để vào không gian tu luyện, khổ nỗi người kia cứ mặt dày, y có đuổi khéo thế nào hắn vẫn không đi.
"Đành vậy!" Lâm Khinh bèn lôi dược liệu ra luyện đan. Nhìn thấy Lam Túc cũng theo mình vào Đan phòng. Y rất tự nhiên coi hắn là dược đồng mà sai khiến:
"Ngươi xử lý Linh thảo này cho ta!"
Lam Túc vẻ mặt rối rắm cầm lấy Linh thảo rồi xắn tay áo vào xử lý, nhìn hành động vụng về của nam nhân, Lâm Khinh mới Luyện đan sư cấp một thấy hài lòng lắm, đắc ý nghĩ:
"Chí ít thì ngươi cũng có thứ kém hơn ta. Cho ngươi đi xử lý dược liệu, ai bảo ngươi cứ ở lì đây không chịu đi chứ!"
Sau khi Lam Túc xử lý hết sáu mươi phần dược liệu mà Lâm Khinh được sư phụ phân cho, quay sang Lâm Khinh đã luyện xong hai phần đan dược rồi.
Hắn cứ ngồi ngẩn người ngồi ngắm Lâm Khinh luyện đan, bắt đầu nhớ lại từ lần đầu gặp gỡ, khi mà thiếu niên với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hai má đỏ bừng nhìn giống như một mặt trời nhỏ xuất hiện trước mặt hắn. Tim hắn đập thật mạnh. Dù cho đối diện với Thiên tài Địa bảo, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy kích động đến thế.
Từ lúc đó, hắn đã biết rung động là gì rồi.
Lúc trước Lam Túc một lòng truy cầu đại đạo, mục đích duy nhất của hắn là đạt đến đỉnh cao, đi ra khỏi phiến đại lục này.
Con đường của hắn vốn đầy gió tanh mưa máu, một đời sát phạt, nghịch Thiên mà đi. Tu luyện Thí Thiên Vô Tình quyết, đem hữu tình hoá vô tình.
Đến khi ngã xuống hắn mới nhận ra đại đạo cũng chẳng phải là truy cầu của hắn. Giờ đây phải bắt đầu lại từ đầu, may mắn sao hắn lại gặp được thiếu niên.
Nhưng bản chất Lam Túc là một người cực kỳ ích kỷ, hắn không phải thánh mẫu. Nếu hắn đã nhận định Lâm Khinh thì người kia đừng hòng thoát ly khỏi hắn. Đời này của thiếu niên đã định trước phải làm đạo lữ của Lam Túc hắn rồi.
Đương nhiên bây giờ Lâm Khinh vẫn còn nhỏ quá. Nếu không sau này kiếm một vài công pháp song tu, lúc ấy chẳng phải là vừa cảnh giới tăng nhanh, lại còn...
Nghĩ đến đây Lam Túc lại phỉ nhổ chính mình, Lâm Khinh mới bao nhiêu tuổi? Còn hắn đã sống bao nhiêu năm rồi? Vậy mà không kiềm chế được. Thật kém cỏi.
Bốn năm nữa thôi. Khi bảo bối mười tám tuổi, hắn sẽ đòi cho đủ.
Lâm Khinh vẫn hồn nhiên không hề biết nam nhân đã đem hắn dày vò mấy lần trong tưởng tượng. Dù sao đầu óc hắn trì độn vẫn chưa từng nghĩ đến nam nhân với nam nhân cũng có thể yêu nhau.
Lâm Khinh ngày hôm nay luyện đan thuận lợi vô cùng, lần này dù là đan dược khác nhưng đều là cấp một. Bây giờ y đang luyện Hồi khí đan, một loại đan dược cực kỳ thông dụng dùng để bổ sung thể lực.
Y đã luyện thành công hai phần đan dược, nếu Lam Túc không chịu đi, y định là sẽ tiếp tục luyện hết số dược liệu này rồi mới bắt đầu bế quan.
Quả nhiên, Lam Túc không đi mà coi động phủ của Lâm Khinh thành nơi ở của mình, y luyện đan thì nam nhân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn để tu luyện. Rảnh rỗi nam nhân cũng đi chăm sóc cho Linh điền, chăm chú tưới nước bắt sâu. Hắn quét dọn và chăm chút động phủ như nơi đây là nhà hắn vậy.
Khi Lâm Khinh cạn kiệt Linh lực thì Lam Túc phụ trách bế y xuống Linh tuyền ngâm mình rồi bắt đầu mang Linh quả đút cho y ăn. Tất nhiên trong quá trình, hắn chiếm được bao nhiêu tiện nghi thì chỉ mình hắn biết.
Lâm Khinh kiếm được một Tiểu đồng miễn phí nên thẳng tay sai bảo Lam Túc, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Hai người cứ thế mà yên ả vượt qua hai tháng ở trong động phủ.
Hai tháng sống chung, cả hai đã hiểu khá rõ tính nết của nhau. Cũng như đã bồi dưỡng được một sự ăn ý nhất định, bây giờ, chỉ cần Lâm Khinh đưa mắt, Lam Túc đã hiểu rõ người kia muốn gì rồi.
Còn Lâm Khinh á. Thôi đừng trông mong vào cái người vô tâm vô phế này nữa.
\*\*\*
Ngày hôm nay Lâm Khinh đã luyện xong tất cả sáu mươi phần dược liệu. Y luyện đan dược cấp một cũng khá thành thạo rồi. Tỉ lệ thành đan đạt đến tám mươi phần trăm.
Thực ra tỉ lệ đó là do Lâm Khinh lần đầu luyện Quỳnh cơ đan đã làm hỏng mất bốn phần dược liệu, bởi vì dù là đan dược cấp một nhưng Quỳnh cơ đan lại khó luyện hơn các loại khác. Linh lực cần thiết lúc thành đan quá nhiều, mà Lâm Khinh thì tu vi không đủ nên toàn thất bại ở bước cuối cùng.
Vì Lam Túc đuổi không đi, Lâm Khinh không thể vào không gian, y không còn cách nào khác đành bắt nam nhân hộ pháp để luyện hoá thêm hai phần tinh huyết Bạch Cốt Long.
Không có Linh đàm nên Lâm Khinh đành dùng Linh thạch tu luyện.
Sau một tháng rốt cục y cũng đột phá Ngưng Mạch trung kỳ, số lượng Linh thạch đã dùng cũng cực kỳ kinh nhân.
Sau khi dùng thêm hai giọt tinh huyết, Kinh mạch y đã mở rộng gấp đôi lúc trước. Trong đan điền đoá hoa sen màu xanh đã mọc thêm một cánh, nó vẫn luôn vận chuyển không ngừng để cung cấp linh lực cho thanh Phi kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!