Lâm Khinh đi theo tiểu nhị lên tầng hai, nam nhân vẫn lò dò theo sau, tiểu nhị thì lại tưởng Lam Túc là cận vệ bên người của y nên thấy hắn đi cùng cũng không nói gì.
Còn Lâm Khinh, ha ha, y bây giờ chán chẳng buồn để ý đến người này nữa.
Thật ra thì Lâm Khinh khá là tin tưởng Lam Túc, y cảm nhận người này không có ác ý với mình nên cứ dung túng cho hắn đi theo.
Lên đến tầng hai thì chưởng quỹ của khách điếm mới ló mặt, chưởng quỹ này là một tu sĩ hơi béo, mắt híp vào, nhìn tầm bốn mươi tuổi, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Sau khi vị này trao đổi với tiểu nhị xong thì đi ra tiếp chuyện Lâm khinh.
"Ở đây chúng tôi có khá nhiều pháp bảo phòng ngự, mời công tử nhìn xem có loại nào thích hợp không?"
Rồi hắn lấy ra một cái áo choàng, một cái áo giáp và một cái khiên nhỏ khá tinh xảo.
Lâm Khinh chú ý ngay đến cái áo giáp, vừa cầm lên thì nghe trưởng quỹ bảo: "Đây là áo giáp làm từ da của Kim giáp trùng cấp bốn, có thể phòng ngự được thuật pháp từ Trúc Cơ kỳ cao giai trở xuống. Là một món Hoàng cấp trung giai pháp bảo."
Lâm Khinh thấy khá ưng ý, đưa mắt sang Lam Túc vẫn đứng im bên cạnh, chí ít người này cũng có thể hỏi: "Ngươi thấy cái này sao?"
"Cũng khá tốt, Kim giáp trùng da khá dẻo dai mà lại có lực phòng ngự cao, mặc vào cũng khá nhẹ, có thể mặc bên trong làm áo lót. Ngươi thích thì lấy cũng được."
Nam nhân cầm lấy tấm áo giáp ngắm nghía một hồi rồi mới đưa lại cho Lâm Khinh rồi nhún vai nói.
Lâm Khinh nghe vậy thì mới quay sang nhìn trưởng quỹ, chưởng quỹ tinh ý vội nói: " Áo giáp này bổn tiệm bán với giá là năm ngàn hạ phẩm linh thạch."
Lâm Khinh nghe mà trợn tròn mắt. "Trời ơi, đây là một phần ba gia sản của y còn gì, này mới là pháp bảo phòng ngự, y còn muốn mua một pháp bảo chiến đấu nữa cơ!"
Bây giờ Lâm Khinh mới cảm thấy tu sĩ cũng không phải là oai phong gì, nơi nơi cần tiền... à nhầm nơi nơi cần linh thạch. "Muốn tu tiên cũng thật không dễ dàng mà!!!"
Lâm Khinh cảm khái một lúc quay sang thì nam nhân đứng bên cạnh đã trả linh thạch xong xuôi rồi.
Lâm Khinh: "..."
Lúc Lam Túc đưa áo giáp cho Lâm Khinh thì mặt y vẫn ngây ra, mãi đến khi đi ra khỏi cửa tiệm mới tỉnh táo lại. Không được, y cũng có nguyên tắc của mình chứ, cứ nhận mãi của nam nhân sao được. Y kéo tay nam nhân hỏi: "Sao ngươi lại trả linh thạch hộ ta?"
Nam nhân lúc này mới quay sang, rất tự nhiên cầm tay Lâm Khinh, sau khi khẳng định thiếu niên không giãy ra rồi mới cất lời:
"Sau này ta có việc cần ngươi giúp, ngươi coi như đây là ta trả thù lao trước. Bây giờ ta còn có việc, ngươi đi cùng ta đã!"
Lâm Khinh nghe thấy vậy thì yên tâm hơn, y mải ngẫm nghĩ lời Lam Túc nói mà quên cả việc nam nhân đang dắt tay mình. Hai người cầm tay nhau đi qua mấy ngõ hẻm, vòng vèo mãi một lúc lâu mà chưa thấy đến nơi, Lâm Khinh thấy đường càng ngày càng vắng vẻ, ngõ cũng bắt đầu hẹp dần, nhà cửa xung quanh xập xệ như sắp đổ đến nơi.
Lam Túc dẫn Lâm Khinh đi cũng chẳng nói năng gì, y quay đầu sang nhìn nhưng không thấy biểu cảm gì trên gương mặt của nam nhân. Chỉ là khi thấy Lâm Khinh nhìn, Lam Túc cũng nhìn lại, miệng cười khẽ rồi lấy tay kia xoa xoa đầu y.
Lâm Khinh cố né nhưng không được, nhìn lại mới phát hiện ra tay mình đã bị nam nhân nắm chặt từ lúc nào. Y thẹn quá thành giận đòi rút tay ra, nhưng người kia làm sao chịu, hai người cứ giằng co với nhau giữa đường.
"Suỵt, một chút nữa thôi. Sắp đến nơi rồi!" Lam Túc thấy Lâm Khinh bắt đầu xù lông nên đành lên tiếng dỗ dành.
Lúc này Lâm Khinh mới không giãy dụa nữa, cam chịu để nam nhân dắt đi. Hai người đi một lúc nữa, khi chân Lâm Khinh đã bắt đầu tê mỏi rồi chợt thấy Lam Túc dừng lại trước một ngõ nhỏ cũ kỹ.
Lâm Khinh thấy Lam Túc lấy thứ gì đó trong nhẫn trữ vật ra rồi bất chợt tiến lại gần. Y giật mình, theo phản xạ lùi lại phía sau. Đúng lúc này, bỗng y cảm giác có một thứ gì mềm mại phủ qua đầu, ngẩng lên thì thấy Lam Túc đang mặc cho y một chiếc áo choàng phủ kín cả người.
Nam nhân thật cẩn thận vuốt mái tóc dài của Lâm Khinh ra đằng sau rồi trùm kín mũ lên đầu y, làm xong tất cả rồi hắn mới nói:
"Áo choàng này có tác dụng ngăn cách thần thức điều tra. Từ bây giờ ngươi đừng nói câu gì cả, chỉ ở bên cạnh ta thôi, có được không?"
Giọng hắn nói quá mức ấm áp nên Lâm Khinh vô thức gật gật đầu.
Sau khi chỉnh trang xong xuôi cho Lâm Khinh xong, Lam Túc cũng lấy một bộ áo choàng ra mặc vào, lúc này trông tạo hình của hắn giống hệt y.
Làm xong tất cả Lam Túc mới dẫn Lâm Khinh ra khỏi ngõ nhỏ, đi thêm hai con phố nữa, cuối cùng cũng đến một toà lầu cũ kỹ. Nam nhân dừng lại rồi nói khẽ: "Đến rồi!" Hắn ôm lấy vai y rồi kéo người bước tới trước căn nhà và gõ vào cánh cửa gỗ ba tiếng.
Hai người đợi một lúc mới có người ra mở cửa, người này là một tu sĩ mặc áo xanh gầy gò ốm yếu, hai má hõm sâu, mắt hơi xếch, có tu vi Kim đan sơ kỳ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!