Chương 52: Vô tâm si tâm

Nhậm Vô Tâm chết do tẩu hỏa nhập ma.

Khi Thương Vô Dung chạy tới nơi ở của Nhậm Vô Tâm, nơi đây đã hỗn độn đầy đất, nằm giữa đống hỗn độn là di thể huyết nhục mơ hồ.

Tà thuật phản phệ, làn da trên người Nhậm Vô Tâm đã biến mất hoàn toàn, huyết nhụ đỏ vàng lõa lồ, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy xương trắng, người chứng kiến cảnh này đều hít lạnh một hơi.

Sau đó, Thương Vô Dung đuổi hết mọi người ra bên ngoài, hắn ở bên di thể của Nhậm Vô Tâm suốt một đêm.

Trong đêm đó, hắn dùng sưu hồn thuật trường đàm* với hồn phách của Nhậm Vô Tâm. Tuy không ai biết nội dung cuộc trò chuyện, chỉ biết ngày hôm sau, khi Thương Vô Dung lần nữa xuất hiện, hắn tuyên bố trước mặt mọi người một tin tức khiến người khiếp sợ:

(*sưu: tìm kiếm, lục soát

*trường đàm: cuộc nói chuyện, đàm luận kéo dài)

Hắn quyết định mang di thể và hồn phách của Nhậm Vô Tâm rời khỏi Bích Vân Cư, đi đến nơi có lẽ là chỗ duy nhất có thể thu lưu Nhậm Vô Tâm —— Vị Ương Thành.

Nói tới đây, Cố Yên Lam lại dừng lại nhìn Luyện Chu Huyền: "Luyện huynh, vừa rồi ngươi đã ở trong thành đi một vòng, đã nhìn thấu được bản chất của Vị Ương Thành?

"Luyện Chu Huyền đang nghe chuyện xưa vô cùng nhập tâm, thình lình bị ném cho một vấn đề. Hắn nghĩ nghĩ, hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ. Giếng trời trong hoa viên, những người dự tiệc sớm đã đi hết, chỉ còn lại ánh sáng của mấy ngọn đuốc sắp tàn, lay động giãy giụa trong gió . Hắn thấp giọng nói:"Ta từng nghe các vị huynh đệ Trung Nguyên nhắc tới, trong truyền thuyết Trung Nguyên có một tòa quỷ thành.

Những oán quỷ lòng mang chấp niệm, không muốn đầu thai chuyển thế tất cả đều ở trong thành tu hành, ban đêm ra ngoài kết bạn làm hại khách vãng lai đi qua...... Nhưng, thoạt nhìn không phải nơi này."

"Ha?" Yến Anh xì một tiếng nở nụ cười, "Trung Nguyên hiện giờ còn có thể có cái loại quỷ thành này? Cũng không hỏi xem Phượng Chương Quân của chúng ta có đồng ý hay không!"

"......

"Phượng Chương Quân vân vê chén rượu trong tay, không phát biểu ý kiến. Cố Yên Lam dùng tẩu thuốc lá kim loại gõ nhẹ xuống bàn, gọi lực chú ý của mọi người trở về."Loại quỷ thành như lời Luyện huynh tại hạ chưa được thấy qua. Nhưng Vị Ương Thành đúng là một tòa quỷ thành. Trừ một số ít đệ tử Đông Tiên Nguyên cùng các vị khách bên ngoài ra, cư dân bên trong thành đều là quỷ hồn, là do đệ tử khi ra ngoài du lịch từ bốn phương tám hướng mang về.

Đại đa số họ không chịu đạo nhập luân hồi, nhưng vẫn chưa làm bậy hại người, vừa lúc gần Đông Tiên Nguyên có một tòa phế thành từ thời tiền triều, liền tiến hành cải tạo nó, từ từ mà hình thành nên Vị Ương Thành bây giờ."

Luyện Chu Huyền gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi hỏi: "Nhưng tại sao Đông Tiên Nguyên lại muốn tạo ra một tòa thành như vậy ?"

Yến Anh giành trước trả lời: "Lòng trắc ẩn mọi người đều có nha, làm gì có nhiều cái tại sao như vậy, người Đông Tiên Nguyên chính là trượng nghĩa thế đấy!"

Mà Lý Thiên Quyền bên cạnh hắn rõ ràng ngay thẳng hơn: "Các ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, trong thành các ngành các nghề, tam giáo cửu lưu, quỷ hồn nào cũng có, trong đó có không ít danh sư danh thợ, thậm chí là quan to quý tộc.

Đệ tử Đông Tiên Nguyên mới nhập môn không ít người phải đến Vị Ương Thành học nghệ từ bọn họ. Hơn nữa nếu cùng quỷ hồn quen thuộc, thân cận, chúng có thể tiết lộ cho các ngươi một ít mê tân* giang hồ, hay thậm chí là trong triều đình; những chuyện đó đều là thứ dùng tiền cũng khó có thể hỏi thăm được.

"(*mê tân: đam mê mới mẻ, thú vui mới) Đề tài vòng một vòng, lại trở lại trên người Cố Yên Lam, hắn chậm rãi nhả ra một ngụm khói."Có rất nhiều lý do Vị Ương Thành tồn tại, lý do quan trọng nhất là có không ít quỷ hồn trong thành kỳ thực là thân nhân của các đệ tử Đông Tiên Nguyên. Các đệ tử này vì muốn được cùng người nhà đoàn tụ mà cam nguyện lưu lại Vị Ương Thành tu hành, cũng phụ trách giữ gìn trật tự hàng ngày.

Thương sư huynh cũng vì suy xét tới điểm này nên dù ngàn dặm xa xôi vẫn muốn đưa Nhậm Vô Tâm tới đây."

"Lưu tại Bích Vân Cư không được sao?" Luyện Chu Huyền lại hỏi, "Nếu chỉ là muốn giữ lại Nhậm Vô Tâm thì ở Bích Vân Cư tìm một chỗ để dưỡng hồn phách không phải cũng được?"

"Không được, hắn bắt buộc phải đến Vị Ương Thành."

Nói chuyện là người vẫn luôn trầm mặc Phượng Chương Quân,

"Bất kỳ môn phái nào ở Trung Nguyên đều bị cấm nuôi dưỡng hồn phách thi quỷ. Huống chi Nhậm Vô Tâm là do tẩu hỏa nhập ma mà chết, nếu tùy tiện lưu lại, đối với Bích Vân Cư sẽ là một mầm họa cực lớn."

"Lời này của Tiên Quân rất đúng."

Cố Yên Lam tán đồng,

"Nhìn khắp tu chân giới Trung Nguyên, chỉ có Pháp Tông và Vị Ương Thành là hai nơi quỷ hồn có thể dừng chân. Nhưng Pháp Tông chỉ thu kẻ thề sống chết nguyện trung thành với tông chủ Diệu Huyền Tử, Vị Ương Thành là lựa chọn duy nhất, cũng là tốt nhất."

Cố sự của Thương Vô Dung và Nhậm Vô Tâm vẫn còn tiếp tục.

Sau khi rời khỏi Bích Vân Cư, Thương Vô Dung đi vào Đông Tiên Nguyên, bái kiến Dư chưởng môn, cũng thẳng thắn nói hết chuyện đã xảy ra. Dư Điệp Ảnh cũng động lòng trắc ẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!