Chương 49: Chợ đêm ngọt ngào

Tuy rằng ăn gà ngay bên đường có chút kỳ quái, nhưng lấy cũng đã lấy ra rồi, không ăn chút nào hình như có điểm có lỗi với "một phen hảo ý" của Phượng Chương Quân.

ởi vậy, Luyện Chu Huyền cẩn thận mở bao giấy dầu ra, lộ ra con gà bên trong. Thịt gà màu vàng nhạt được ủ nhừ, còn mang theo mùi rượu nức mũi.

Không có biện pháp nào văn nhã hơn, hắn trực tiếp dùng tay xé khối thịt gà cho vào miệng. Thịt gà như tan ra trong miệng, bùi ngậy lưu mãi. Hắn âm thầm khen ngợi trong long, ngay sau đó lại xé thêm miếng nữa.

Mà ngay lúc này, hắn vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Phượng Chương Quân.

Vân Thương thủ tọa

- không dính khói lửa phàm tục

- không nói gì cả, nhưng ánh mắt tựa hồ lộ ra nhiều điều.

"......

"Mà ma xui quỷ khiến Luyện Chu Huyền đưa miếng thịt gà đến trước mặt hắn. Phượng Chương Quân nhìn năm ngón tay thon dài chủ động duỗi tới trước mặt mình, cùng với một dúm thịt gà tươi trên đó. Như là không muốn làm dơ tay của mình, hắn cúi người xuống, há mồm ngậm lấy miếng thịt gà đem đi rồi."...... Hô!

"Yến Anh đang cắn một cây kẹo hồ lô, xoay lại bất thình lình nhìn thấy một màn này, liền nhanh chóng quay đầu hướng cũ, thuận tiện kéo Lý Thiên Quyền tha về phía trước. Luyện Chu Huyền càng bị hành động đột ngột này của Phượng Chương Quân dọa, nửa ngày quên rút tay về, cứ như vậy nhìn Phượng Chương Quân thong thả ung dung mà nhấm nuốt thịt gà, sau đó hầu kết phập phồng, nuốt xuống bụng."Ăn ngon.

"Lúc nói ra hai chữ này, Phượng Chương Quân lại nhìn Luyện Chu Huyền, giống như đang nói chuyện gì khác. Luyện Chu Huyền trong lòng nhuyễn, thầm mắng một câu"câu dẫn vô hình là nguy hiểm nhất", sau đó mới nhanh chóng rút tay về , làm bộ như không có việc gì.

——

Cuối con phố nhỏ là một ngã tư, ở tim đường có rất nhiều người làm xiếc ảo thuật bán nghệ. Yến Anh dẫn mọi người đi xem náo nhiệt, Luyện Chu Huyền vừa mới chen được vào liền nghe thấy một tiếng ưng bén nhọn.

Người vây xem bốn phía sợ hãi lùi bước, chỉ thấy ở khu đất trống trung tâm có một con chim lớn màu đen đậu trên vai người bán nghệ, dương hai đôi cánh cực lớn làm động tác diễu võ dương oai.

Người bán nghệ gõ vào chiêng đồng một tiếng, cao giọng giới thiệu với chư vị xung quanh, con kền kền trên bả vai hắn chính là chí bảo của cao tăng Tây Vực.

Tây Vực có tập tục thiên táng*, con kền kền này từ nhỏ dùng thi thể người làm thức ăn, thông hiểu linh tính. Con chim này năm nay đã thọ trăm tuổi, có thể đi lại giữa trên trời và nhân gian, qua lại còn tự nhiên hơn các đệ tử của Đông Tiên Nguyên.

(*chú thích cuối bài)

Nói tới đây, quần chúng phát ra một tràng cười vang. Bên trong đám người trừ nhóm của Luyện Chu Huyền còn có mấy đệ tử áo vàng của Đông Tiên Nguyên, không những không có chút nào tức giận, còn tươi cười hớn hở mà nghe người bán nghệ trêu trọc

Yến Anh còn cố ý chọc chọc cánh tay Lý Thiên Quyền: "Ngươi xem, đến con chim cũng lớn tuổi hơn ngươi!"

Lý Thiên Quyền hừ một tiếng, không để ý tới hắn.

Trong không khí ồn ào, người bán nghệ lấy ra một cái dây thừng dài treo lục lạc, đưa một đầu cho con kền kền ngậm. Ngay sau đó giơ tay ý bảo con kền kền cất cánh.

Chỉ nghe thấy một trận tiếng chuông bạc, con kền kền kia ngậm dây thừng bay lên trời cao, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sau khi con kền biến mất, ánh mắt mọi người đều tập trung ở sợi dây thừng dựng đứng kéo thẳng từ dưới lên trên. Tiếng chuông còn tiếp tục kêu, dây thừng tích dưới mặt đất không ngừng bay lên, rất nhanh đã đến cuối.

Lúc này người bán nghệ huýt một cái, tiếng chuông ngay tức khắc ngừng, sợi dây cũng không còn bay lên nữa.

Tình huống tức khắc trở nên quỷ quyệt.

Người vây xem bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, nói dù tính con kền kền có ở trên trời cao xoay vòng, cũng không có khả năng dây thừng không nhúc nhích, lục lạc càng không thể không kêu một tiếng, nhất định bên trong có trá.

Người bán nghệ thấy đã kéo dài đủ, lại huýt một tiếng nữa. Chỉ thấy trên trời cao truyền tới một tiếng điểu kêu, ngay sau đó, con kền kia đột nhiên lao xuống dưới!

Đám người vây xem không tự chủ lùi lại phía sau trốn tránh, nhưng con kền kền lại vô cùng chuẩn xác đậu lên vai người bán nghệ.

Kinh ngạc ngắn ngủn qua đi, ánh mắt mọi người quay lại với sợi dây thừng—— con kền kền đã không còn trên bầu trời vậy mà sợi dây thừng kia vẫn thẳng tắp treo giữa không trung.

"Pháp thuật?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!