Chương 43: Là nụ hôn đầu sao

Phượng Chương Quân và Đại Tư Mệnh đang ác chiến, cách đó không xa, Luyện Chu Huyền lại không hề hay biết.

Khi choáng đầu ù tai dần dần biến mất, Luyện Chu Huyền mới mơ hồ tìm lại thần trí.

Lúc rơi xuống ban nãy hắn đã sờ miệng vết thương bên eo. Thương thế không nghiêm trọng lắm, thậm chí chưa chắc đã ảnh hưởng đến việc chiến đấu. Thứ phiền toái nhất là vết thương khi hắn rơi xuống mặt đất —— thật bất hạnh, hắn ngửa mặt lên trời ngã thẳng xuống tảng đá.

Hiện giờ tuy thân thể còn không nhúc nhích được, nhưng Luyện Chu Huyền vẫn có thể cảm nhận được mình đang nằm trên mặt đất, bên cạnh không có lệ khí của Đại Tư Mệnh, cũng không có khí tức của Phượng Chương Quân.

Luyện Chu Huyền mau chóng ý thức được điều này có nghĩa là mình hơn phân nửa là chưa thanh tỉnh mà đang lâm vào mê cung ý thức bên trong đại não.

Mà suy đoán thêm một bước nữa, thân thể mình lúc này sợ rằng đang nằm dưới ma trảo cảu Đại Tư Mệnh, thậm chí không chừng đã bị xé thành mảnh nhỏ......

Không... Cũng không đúng!

Về bản chất mà nói, Đại Tư Mệnh ở Tây Tiên Nguyên kia cũng không phải hiện thực mà chỉ là cảnh trong mộng. Nhớ lúc đó, hắn và Phượng Chương Quân là ở trong thần nữ đường lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại đã đứng trong xái thế giới điên cuồng kia.

Cho nên, hiện tại rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực?

Cùng với ý niệm này, tay chân Luyện Chu Huyền cũng đột nhiên có tri giác. Hắn lập tức mở to mắt, lại bất ngờ phát giác mình không phải đang nằm ở sườn dốc phủ tuyết bên ngoài khuyết lâu kia.

Hắn dọc theo từng khối gạch lớn ngọc trắng nhìn về phía trước, đầu tiên là nhìn thấy một cái bệ kim bích rực rỡ phát sáng, trang trí hoa văn cuốn thảo hoa chi khảm trânchâu đá quý.

Tiếp tục nhìn về phía trước, một đôi chân trần mảnh khảnh tuyết nộn, lắc chân màu vàng dưới mắt cá như ẩn như hiện dưới làn váy lụa trắng.

Luyện Chu Huyền khựng một chút, nhanh chóng ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt mỹ lệ mê ly ảo mộng.

"Ngươi cuối cùng cũng tới, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.

"Người nói là nữ nhân ngồi ngay ngắn trên giường bảo kia ——Kết Hương. Ở thế giới này, nàng không phải một pho mỹ nhân ngủ cao lớn, càng không phải một khối thi thể dữ tợn. Vẻ đẹp của nàng chân thật, linh động, thậm chí không cần danh hiệu như"thần nữ

"đến để tô điểm vô nghĩa. Luyện Chu Huyền đang thầm cảm thán dung nhan mỹ lệ của nàng, lại thấy Kết Hương đi xuống giường bảo, từng bước một đi về phía hắn, đem vật ôm trong lòng giao vào tay hắn. Là pháp hoa kính tinh mỹ kia. Cùng lúc hắn tiếp được pháp hoa kính, hắn cũng nhận được một câu nói nhỏ của Kết Hương."Giúp các nàng, cũng là giúp các ngươi......"

Luyện Chu Huyền vừa định hỏi lời này là có ý gì, ngẩng đầu lên đã phát hiện Kết Hương tựa như sương mai, tiêu tán không còn.

Pháp hoa kính nạm vàng trụy ngọc nặng trĩu đè trên tay Luyện Chu Huyền. Nghĩ đến đây là chí bảo của Tây Tiên Nguyên, Luyện Chu Huyền khó tránh khỏi khẩn trương. Nhưng rồi hắn lại nhớ tới, vật kim ngọc hoa lệ này bản chất là một cái đầu lâu, hắn lại sinh ra một luồng chán ghét mãnh liệt.

Hắn lại nhớ tới Phượng Chương Quân đã từng nói, Pháp Hoa Kính sở dĩ có thể câu thông với Thiên giới và Nhân gian là bởi trong "chén" có "Thiên hà thủy

". Hắn cúi đầu nhìn vào trong"chén

", phát hiện bên trong quả nhiên đựng đầy chất lỏng, nhìn qua trong suốt vô sắc, nhìn kỹ lại tựa như nguyệt quang thạch phát ra ánh sáng năm màu nhàn nhạt. Đây chính là"Thiên hà thủy"?

Ngay lúc hắn nghi hoặc, mặt nước trong chén bắt đầu lờ mờ hiện ra hình ảnh.

Đó là từng nữ tử xuất thân tiên môn hoặc hậu duệ quý tộc, khuôn mặt hoặc u sầu, hoặc hoảng sợ bất kham, hoặc bi thương muốn chết, đều bị ép buộc ấn đầu chui vào trong màn chướng xe ngựa màu trắng. Sau hành trình trong đêm tối, bị đưa vào trong Tây Tiên Nguyên thiên địa hư vô một mảnh trắng tinh.

Ở chỗ này, các nàng uống chén thuốc "Ngưng thần tĩnh khí

", bị đẩy vào trong sương trì hương khí mờ mịt, thay váy trắng ngân sa cao khiết quý trọng*, sau đó dâng lên ngón tay út và chung thân của mình. (*từ trọng ở đây vừa có nghĩa kính trọng vừa có nghĩa là nặng nề)"Tí tách ——

"Luyện Chu Huyền nghe thấy tiếng nước, sau đó sờ sờ lên mặt mình. Những chuyện cũ bi thương đó rõ ràng không có quan hệ gì với hắn, nhưng lúc này đây, hắn vậy mà rơi vào cộng tình sâu nặng, không thể tự kiềm chế. Những giọt nước mắt không thuộc về Luyện Chu Huyền, từng giọt từng giọt rơi xuống Pháp Hoa Kính, chìm xuống rồi nổi lên, sau đó tan ra, phát ra ánh sáng nhu hòa như ngọc trai."Giúp các nàng, cũng là giúp các ngươi......"

Âm thanh Kết Hương bỗng nhiên lại vang bên tai, Luyện Chu Huyền tựa hồ như minh bạch điều gì.

Hắn giơ Pháp Hoa Kính cao quá đỉnh đầu, sau đó lấy bình sinh lớn nhất khí lực ném xuống mặt đất!

Chén vàng rơi xuống đất, châu phi ngọc bắn. Mà lệ quang đầy chén kia dường như giành lấy được tự do trút xuống, tràn ra.

Trong nháy mắt, trước mắt Luyện Chu Huyền bạch quang mãnh liệt, sau lưng như bị ai tàn nhẫn đẩy một cái, sợ hãi ngã về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!