Bích họa tinh mỹ dài dằng dặc kéo dài tới cuối hành lang.
Đẩy ra cửa đá dày nặng, trước mắt xuất hiện thạch thất hình tròn tạo hình kỳ lạ. Trên vách tường tạc vô số điện thờ lớn lớn bé bé, nhưng không rõ là bên trong thờ phụng cái gì; trản đèn dàu cao cao thấp thấp treo giữa không trung, nhưng không có trản nào được thắp sáng.
Giữa trần nhà bình bán cầu là lỗ hổng tròn to rộng. Ánh trăng xuyên qua lỗ hổng này chiếu thẳng một đường xuống dưới, dát một tầng ánh sáng xanh lam ngân bạc lên những tòa điện thờ đá, cũng chiếu sáng một cái quan tài đá lớn như tàu biển ngay chính giữa thạch điện.
Không cảm nhận được linh khí, sát khí hay lệ khí, Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền bước chân không tiếng động nhanh chóng đi một vòng quanh quan tài đá, xác định bên trong thạch điện không có bóng người, cũng không có lối ra khác, tựa như đây chính là điểm cuối của Thủy Nguyệt Cung.
NHưng chuyện này tất nhiên không thể đơn giản như vậy.
Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân trao đổi ánh mắt, ngay sau đó mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên quan tài đá.
Không ngoài dự kiến, nắp quan tài mở ra, bên trong không phải đáy quan tài mà là một cái thông đạo sâu thẳm, không biết là thông đến đâu.
Phượng Chương Quân rất nhan đi tới bên cạnh hắn, hai người biết không có lựa chọn nào khác liền cúi đầu đi vào thông đạo.
Đây là một đoạn hành lang gần như là thẳng tắp, vô luận là vách tường hay mặt đất đều được xây dựng, tu bổ bằng phẳng, hiển nhiên là đây một bộ phận của Thủy Nguyệt Cung ngay từ lúc bắt đầu. Khoảng hai mươi bước sau, đằng trước có một cánh cửa đá trăng trí hoa văn tinh mỹ.
Mở cửa ra, đằng sau cánh cửa không ngờ xuất hiện ánh sáng.
"Đây là.......?!"
Luyện Chu Huyền cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho trấn kinh rồi.
Sau cánh cửa đá là một không gian hẹp cao, tựa như một tòa tháp, hoặc là một cái giếng cổ không đáy. Mấy ô cửa sổ lớn trên cao giúp ánh trăng tiến vào, chiếu sáng một đống vật thể treo lơ lửng giữa không trung ——
Hàng ngàn hàng trăm ngón tay út của phụ nữ!
Những ngón út mảnh khảnh tuyết trắng kia như bị sợi tơ không thể nhìn thấy nào đó buộc lên, từ trên cao rủ xuống. Xa xa nhìn lại, giống như bão tuyết bị ngưng đọng, lại tựa như vô số đuốc sáp ong thật nhỏ.
Luyện Chu Huyền rùng mình một cái, ép bản thân không cần phải liên tưởng đến câu chuyện đằng sau những ngón tay này.
Lúc này hắn nghe thấy Phượng Chương Quân thấp giọng nói: "Không còn đường.
"Quả thật vậy, trừ con đường tiến vào nơi này, xung quanh không thấy cánh cửa nào khác. Chỉ có mấy phiến cửa sổ nơi cao cao kia, nhưng chúng rõ ràng là thông ra bên ngoài. Đại Tư Mệnh rốt cuộc ở đâu? Đang lúc Luyện Chu Huyền khổ não, hắn đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu đến. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn lại hắn phát hiện đó cũng không phải ánh trăng. Những"ngọn nến
"ngón tay lơ lửng giữa không trung kia không ngờ phát ra năm màu ánh sáng rực rỡ, không gian ban đầu âm lãnh, quỷ dị, tối tăm tức khắc thành một mảnh tinh hà lung linh. Lại nhìn kỹ, tất cả các ngón tay ở giữa không trung đều đang thay đổi phương hướng, cùng chỉ vòa một nơi."Nơi này có ảo thuật.
"Phượng Chương Quân duỗi tay kiểm tra vách tường chỗ đó, chỉ sờ đến hư vô. Hắn lập tức xử pháp quyết, ảo giác kia biến mất, lộ ra cửa động tối tăm thăm thẳm."Ta có dự cảm." Luyện Chu Huyền nhìn nhìn cửa động, "Đầu bên kia khẳng định còn có thứ khiến người giật mình hơn nữa.
"—— Không giống đoạn đường thẳng tắp ban nãy, ám đạo lần này uốn lượn, khúc chiết lại sâu thăm thẳm, không bao lâu đã rời khỏi phạm vi của Thủy Nguyệt Cung. Phượng Chương Quân đi phía trước, Luyện Chu Huyền theo phía sau, hai người bước đi trong thông đạo đen nhánh... chật chội, xung quanh đầy âm lãnh, ẩm ướt và không khí đã biến thành mùi mốc. Không biết đã đi bao lâu, Phượng Chương Quân đột nhiên tạm dừng."Ngửi thấy gì không." Hắn hỏi Luyện Chu Huyền.
"Mùi xác thối rữa." Luyện Chu Huyền cô cùng chắc chắn, "Chúng ta đã tới đúng nơi."
Tiếp tục đi về phía trước, mùi xác thối ứ đọng càng thêm nồng đậm, huân đến không mở nổi mắt. Luyện Chu Huyền thật sự chịu không nổi, lúc này mới từ túi gấm lấy ra hai mảnh hương liệu, một mảnh đưa cho Phượng Chương Quân.
"Ngậm dưới đầu lưỡi."
Phượng Chương Quân làm theo, chỉ thấy một cỗ mát lạnh từ dưới lưỡi nhanh chóng lan tràn, đến tận xoang mũi liền hóa thành một mùi thơm lạ lùng mau chóng xua tan mùi xác thối, tinh thần cũng theo đó tỉnh táo hơn.
Không có mùi xác chết quấy nhiễu, hai người tiếp tục đi chừng hai mươi bước, bỗng cảm thấy một cỗ lệ khí hỗn loạn dày đặc vẩn đục phả tới trước mặt.
Phía trước tất nhiên có động tĩnh lớn.
Quả nhiên, cuối đường đi là một tỏa đại sảnh ngầm, mùi xác chết dày đặc phát ra từ nơi này. Chỉ thấy khắp nơi đều là bạch cốt trắng ởn, đan xe chồng chất, còn có lân hỏa đốm đốm bay lên lay động trong không khí.
Mà khiến người kinh tởm hơn là một đống khó có thể xác định hình dạng nằm ở giữa đại sảnh.
Vật kia hình như còn sống, hình dáng tựa như con sâu với kích thước còn lớn hơn người. Thân thể nhũn nhũn co lại trên mặt đất, đang rơi vào trong trạng thái ngủ say.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!