Chương 39: Nước mắt ái nhân

Cảm giác ngực bị cánh tay đâm thủng như thế nào, Luyện Chu Huyền nói không nên lời.

Bởi vì lúc này đây hắn cũng không có bất cứ cảm giác đau đớn gì. Tựa như khi ở trong Hương Khuy, bàng quang trước tất cả mọi chuyện xảy ra.

Nhưng khác với Hương Khuy chính là, hắn có thể cảm nhận được bi thương đến tột cùng đang nghiền áp mình, xỏ xuyên, tra tấn mình. Còn có từ vị trí trái tim kia truyền tới, một lỗ trống không cách nào lấp đầy.

Cuối cùng thì là do vu nữ Bích Dung cuồng loạn bi thống, hay vẫn là do bị "Phượng Chương Quân

"xuyên thủng bản thân mà tận sâu trong đáy lòng lại đau đớn như vậy? Hắn nói không rõ, đầu óc rối tung."...... A Diên!"

Hình như có người đang gọi hắn.

"A Diên!!"

Âm thanh kia càng vội vàng, gấp gáp.

Luyện Chu Huyền há miệng muốn đáp lại, lại đột nhiên phát hiện bản thân không thở nổi. Trong nỗi thống khổ hít thở không thông, đôi tay hắn dùng sức bóp chặt cổ, giãy giụa ngã về phía sau.

Sau đó, sau lưng hắn xuất hiện một cái ôm ấm áp vững trãi.

Ngay tại khoảng khắc đó, cảm giác không thở nổi biến mất, Luyện Chu Huyền gấp gáp hít vào một ngụm khí lớn, động thân thoát khỏi khống chế của cơn ác mộng kia.

Khung cảnh huyết sắc đã biến mất, thay vào đó là không trung xám xịt màu tuyết, cùng với cây hoa lê sum xuê nở rộ.

Theo tầm mắt, hắn phát hiện bản thân đang nằm ngửa trên mặt đất, ở trong lồng ngực Phượng Chương Quân.

Trên trán không có tiên tịch ấn —— lúc này mới là Phượng Chương Quân thật sự.

Ảo cảnh tuy đã rời đi, nhưng hình ảnh hài cốt của ái nhân, hay mỹ nhân gào khóc, thậm chí là bàn tay xuyên qua lồng ngực kia, vẫn còn lưu lại trong đầu Luyện Chu Huyền.

Chuyện ái tình thiên thương trong thế gian này bất quá cũng chỉ là kiêu dương yêu giới lộ, phong tuyết luyến hoa lê.

Hồng nhan bạn cô trủng, xuân khuê mộng vong nhân*.

(*,。, 。)

Kiêu dương yêu giới lộ*

Phong tuyết luyến hoa lê.

Hồng nhan bạn cô trủng*,

Xuân khuê mộng vong nhân.

*Giới lộ là tên bài ca thời xưa, dùng khi tống táng, nói đời người chóng hết như giọt sương trên lá kiệu.

*cô trủng: ngôi mộ hoang, cô độc, không người đến viếng.

Edit bất tài giải nghĩa tạm:

Ánh mặt trời đón người ra đi,

Tựa như gió tuyết yêu thương nhung nhớ hoa lê.

Phận hồng nhan lại thường kết thúc là một nấm mồ hoang,

Nếu không thì cũng mòn mỏi nơi khuê phòng nhớ về người đã đi.

Thực chất là thơ hay hơn thế nhiều, rất da diết bi thương :'( Nhưng tay quá tàn, biết làm sao đây)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!