Rời khỏi mật thất, Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền men theo đường cũ trở lại tầng một của Hương Phù Ngọc chiểu lâu, đi qua cửa tiếp theo, nhanh chóng xuyên qua bể sương trì còn lại.
Ra khỏi khu vực sương trì là xem như đã bước vào địa giới của Vu nữ Tây Tiên Nguyên. Chỉ thấy trước mắt là tuyết trắng mênh mông, xuất hiện một con đường thênh thang bằng ngọc, chỉ phương hướng chính xác cho bọn họ.
Hai người đi theo con đường này, ước chừng bốn năm trăm bước, trên cánh đồng tuyết bỗng xuất hiện vài tòa khuyết lâu* bạch ngọc.
(*Khuyết lâu: đây là một loại kiến trúc thường gắn liền với tường thành hoặc nằm ở vòng ngoài tường thành. Bên dưới là vật liệu đá vững trãi; bên trên xây lầu các bằng gỗ, không có cửa hoặc là dạng cửa hai lớp.)
Thán phục khuyết lâu lung linh kỳ tú xong, Luyện Chu Huyền cũng chú ý thấy phía trên lầu cao có lắp đặt máy bắn tên.
Mà dưới chân khuyết lâu xuất hiện hai cỗ thi thể của quái vật, phía sau lưng cắm đầy những mũi tên trong suốt, lực đạo rất lớn, cơ hồ xuyên thấu qua xác chết.
"Ngươi không có phép thông hành của Tây Tiên Nguyên, khuyết lâu sẽ không để nguơi đi qua." Phượng Chương Quân đột nhiên nói.
"......" Luyện Chu Huyền nhìn nhìn thi thể bị bắn đến biến thành con nhím, rùng mình một cái, "Vậy làm sao bây giờ, sao ngươi không nói sớm!"
Phượng Chương Quân nói: "Không bằng lưu lại đây chờ ta."
Luyện Chu Huyền vừa nghe ngữ khí của hắn, liền biết có biện pháp khác, lập tức lắc đầu: "Đã tới tận đây rồi, không đồng ý."
Phượng Chương Quân cũng không kiên trì, cởi bỏ pháp bào của mình, ném về phía hắn: "Khoác vào."
Luyện Chu Huyền đại thể cũng biết đây là muốn làm gì, không nhiều lời trực tiếp nhận pháp bào phủ lên. Phượng Chương Quân kéo hắn lại, đưa tay chặn lên đầu hắn, rồi mới nhắc nhở: "Yên tâm đi theo ta, tuyệt đối đừng ngẩng đầu."
Đây dù sao cũng là lúc quan trọng, Luyện Chu Huyền cũng không nhàn tâm để ý đến chuyện thân cận hay không thân cận. Hắn theo lời cúi đầu, hận không thể rúc cả người vào trong ngực của Phượng Chương Quân để trốn. Phượng Chương Quân đã đưa bước chân, mang theo hắn tiến về phía trước.
Căn cứ theo quan sát ban nãy, áng chừng khoảng hai mươi bước trước khuyết lâu có một đường danh giới màu đỏ vô cùng rõ ràng. Luyện Chu Huyền đoán kia là giới hạn tầm bắn của máy bắn tên trên khuyết lâu.
Duy trì tư thế cúi đầu trong lồng ngực của Phượng Chương Quân, lúc này hắn vừa vặn có thể nhìn thấy một khoảng nhỏ mặt đất dưới chân, màu đỏ bắt mắt kia đã xuất hiện bên trong tầm nhìn.
"Trốn kỹ, đừng nhúc nhích.
"Cánh tay của Phượng Chương Quân rõ ràng căng chặt. Trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng cơ quan xoay tròn. Chỉ cần tưởng tượng những cỗ máy băn tên ấy rất có khả năng đang điều chỉnh phương hướng nhắm ngay vào mình, Luyện Chu Huyền không nhịn được lạnh sống lưng. Nhưng lúc này hắn trừ ký thác toàn bộ bản thân cho Phượng Chương Quân cũng không còn lựa chọn nào khác. May mà, lựa chọn ấy hoàn toàn chính xác. Vượt qua tơ hồng khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm bước, hai tay Phượng Chương Quân thả lỏng, sau đó dừng chân:"Đã không sao rồi."
Luyện Chu Huyền lúc này mới ngẩng đầu, hắn phát hiện mình đã đi tới một bên khác của khuyết lâu. Có lẽ khuyết lâu có một loại một thủ thuật che mắt nào đó, lúc này hắn mới phát hiện nơi này không còn là một cánh đồng tuyết nữa.
Mặt đất vốn là tuyết trắng xóa, bây giờ biến thành một mảnh đình viện tú lệ, cảnh sắc hoàn toàn bất đồng so với trước. Trên mảnh đất này thanh tùng đọng tuyết, đá trắng lát thành một con đường đi xuyên qua.
Xa gần thấp thoáng đình, đài, sân lịch sự tao nhã; đều xây thành từ bạch ngọc, điểm xuyết góc cạnh bọc kim loại cùng song cửa sổ màu bạc.
Mà nổi bật nhất trong khung cảnh tố nhã này là hồ nước, bể nước rải rác giữa những sườn dốc phủ tuyết; vô luận to hay nhỏ đều hiện lên màu sắc kỳ diệu thay đổi dần giữa màu xanh biếc và màu xanh ngọc.
Chỉ là nước hồ nhìn mỹ diệu như vậy nhìn vào bên trong lại không có lấy một con cá bơi lội, có vẻ tử khí trầm trầm.
Luyện Chu Huyền nhanh chóng ý thức được, tử khí trầm trầm cũng không phải chỉ mỗi hồ nước, mà còn là vạn vật trước mắt—— không có một tia thanh âm, không có nửa điểm động tĩnh, thậm chí ngay cả gió cũng không nổi lên, giống như cả thời gian cũng đang ngừng lại ở nơi này.
Rõ ràng không thích hợp.
Luyện Chu Huyền lúc này mới nghĩ đến quay đầu xem Phượng Chương Quân, lại phát hiện bên cạnh mình trống không, Phượng Chương Quân đã không thấy tăm hơi.
Sẽ không thật sự tà môn như vậy đi?
Dù là Luyện Chu Huyền cũng cả thấy có chút kinh tủng.
Hắn bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Phượng Chương Quân. May mà hắn mới gọi hai tiếng, cạnh một cây tuyết tùng xa xa có bóng người lóe ra.
"Ngươi xem cái này.
"Người đột nhiên biến mất - Phượng Chương Quân gọi Luyện Chu Huyền cùng đi về phía sau cây tuyết tùng, chỉ cho hắn xem thứ mình vừa phát hiện. Đó là một Vu nữ tây Tiên Nguyên —— hàng thật giá thật. Ngân sa che mặt, váy dài chấm đất, ngón út đeo bao ngón tay màu bạc. Nàng an an tĩnh tĩnh dựa vào cây tuyết tùng, tựa hồ đang say ngủ. Nhưng Luyện Chu Huyền liếc mắt một cái liền nhận ra, đây không phải ngủ, mà là tử vong."Đây không phải vết thương do bị xé rách, mà do vật dụng sắc bén gây ra." Phượng Chương Quân chỉ vào vết thương dữ tợn nhuốm đỏ trên bụng của vu nữ. "Có người lấy đi nội đan của nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!