"Hương Khuy sắp kết thúc, nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng."
Luyện Chu Huyền lên tiếng nhắc nhở Phượng Chương Quân, sau đó lại bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, — —— "
Theo con số cuối cùng, là một tiếng bấm tay lanh lảnh. Phượng Chương Quân bỗng nhiên mở hai mắt, phát hiện mình đã trở về tầng hầm trong Tư Quá lâu.
Hắn và Luyện Chu Huyền ngồi tĩnh tọa dưới đất như cũ, bên cạnh là thi thể Hoài Viễn và tro cốt của Tằng Thiện, mà trước mặt bọn họ, hương triện dùng để thi triển Hương Khuy vừa vặn cháy hết.
Nếu tính ra, toàn bộ quá trình Hương Khuy cùng lắm cũng chỉ có hai khắc*, nhưng bọn họ lại dùng chút thời gian ngắn ngủi như vậy nhìn hết cuộc đời của hai con người —— từ nguyên nhân đến hận sinh, cuối cùng quy về tịch diệt*, đơn giản chỉ như một giấc mộng hoàng lương*.
(*2 khắc= 30 phút)
(*quy về tịch diệt: trở về cõi vĩnh hằng)
(*giấc mộng hoàng lương: ý nói giấc mộng đẹp, ngắn ngủi, không có thật.
Ngày xưa Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn cái gối nằm. Lư sinh ngủ và chiêm bao thấy mình đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn, sung sướng thoải mái đến khi từ giã cõi đời.
Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng, nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Hoàng Lương có nghĩa là kê vàng.)
Phượng Chương Quân cũng không định cảm khái nhiều, đợi khi tâm thần đã hồi phục hắn liền chuẩn bị đứng dậy. Ai ngờ vừa mới cử động một chút đã cảm thấy thân thể nặng nề tựa như bị rót chì.
"Đừng cử động."
Luyện Chu Huyền đúng lúc khuyên can, "Ngươi vừa mới rời khỏi Hương Khuy, linh thức chưa kịp thích ứng thân thể, ngồi một lát là được."
Phượng Chương Quân theo lời hắn ngồi lại, hai người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì.
Cũng may sự quạnh quẽ này chỉ là bề ngoài. Trên thực tế, ngay cả Phượng Chương Quân cũng cảm thấy, cùng đi qua lần Hương Khuy này, hắn và Luyện Chu Huyền đã có một tầng quan hệ giữ chung một bí mật. Mà khoảng cách trăm năm gặp lại cũng mất đi rất nhiều những phỏng đoán lúng túng không cần thiết.
Trầm mặc trong chốc lát, chỉ thấy Luyện Chu Huyền chậm rãi hoạt động hai cánh tay, sau đó quay người đưa tay về phía thi thể Hoài Viễn.
Hắn động tác thuần thục nắm cằm thi thể đẩy một cái, một tiếng "khách
"của khớp xương, miệng xác chết khẽ nhếch, từ bên trong rơi ra một bông hoa trắng hoàn toàn không tổn hao gì. Luyện Chu Huyền cầm hoa, quay đầu hỏi Phượng Chương Quân:"Thi thể Hoài Viễn ngươi có tính toán gì không?
"Phượng Chương Quân nói: Sau núi Vân Thương có mộ viên của các đệ tử, nhưng Hoài Viễn cũng không thích hợp với nơi đó. Ta sẽ sai người đưa hắn về thôn Hoài Viễn, cùng người nhà của hắn hợp táng bên nhau."
Luyện Chu Huyền tán đồng cách làm của hắn, lại nhìn đóa bạch hoa trên tay mình: "Ta muốn đưa tro cốt của Tằng Thiện về Nam Chiếu."
"Hảo." Phượng Chương Quân cũng tỏ vẻ tán thành, "Trần về trần, thổ về thổ, từ đây sau không còn liên quan."
Bọn họ vừa mới đạt thành ý kiến thống nhất, liền thấy đóa chấp niệm hoa kia "Rào" một tiếng, hóa thành tro bụi trên ngón tay Luyện Chu Huyền.
Những chuyện còn lại tạm thời chưa bàn đến, đợi Phượng Chương Quân cũng thích ứng thân thể, hai người chuẩn bị rời khỏi tầng hầm.
Bọn họ đi theo con đường cũ lên bậc thangm xuyên qua hành lang yên tĩnh thăm thẳm, đi tới lối vào đại sảnh, liền phát hiện có người đang đứng chờ ở đó.
Là Xuân Ngô Quân.
Chỉ thấy đại môn chủ trẻ tuổi khoanh tay mà đứng, phong thái vẫn nho nhã nền nếp như cũ. Hắn vừa nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn về phía hai người, khẽ mỉm cười: "Lâu nay vẫn nghe Hương Khuy nổi danh, thật mong có một ngày được tự mình lĩnh hội."
Luyện Chu Huyền chưa trả lời, Phượng Chương Quân đã tiến lên một bước, chào hỏi: "Đại chân nhân."
Xuân Ngô Quân gật đầu với hắn, rồi lại đưa ánh mắt về lại Luyện Chu Huyền: "Nói vậy, hẳn là giờ các ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi."
Hắn đã nói vậy, Luyện Chu Huyền cũng không do dự nữa: "Xin hỏi đại chân nhân, vì sao Hoài Viễn lại ở ở chỗ này?"
Xuân Ngô Quân thở dài một hơi, cũng không có gì dấu diếm: "Kỳ thật, Vân Thương đã sớm cảm thấy Hoài Viễn có vấn đề, nhưng thứ nhất, hắn tuy hành động quỷ dị nhưng chưa gây thành đại họa; thứ hai, những hành động của hắn tựa như có kẻ sau lưng chỉ điểm, chúng ta muốn nhìn thấy chân diện mục của kẻ đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!