Nụ cười trên mặt Hoài Viễn dần dần ngưng đọng, trở thành một cái mặt nạ cứng ngắc giả tạo.
Lúc đầu, hắn chỉ đơn giản coi đây là lời nói của một người say rượu, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, Tằng Thiện căn bản không hề say.
Nàng chỉ mượn rượu nói ra lời vẫn luôn không dám nói.
Hoài Viễn bắt đầu khẩn trương.
Hắn một lần lại một lần xác nhận lại ý của Tằng Thiện, lôi sư môn, lôi sư phụ ra ý đồ muốn gợi lên cảm giác áy náy của nàng.
Thế nhưng Tằng Thiện trước sau như một không hề thay đổi.
Khi hơi rượu cũng không còn mãnh liệt, nàng ngẩng đầu nói cho hắn biết, dù chỉ có mấy năm ngắn ngủi, thế nhưng bản thân đã thật lòng thật dạ yêu thích tòa sơn cốc nho nhỏ dưới chân núi tuyết kia.
Sự yêu thích này không phải do chán ghét hay thất vọng với Vân Thương —— nàng vẫn như trước cảm nhớ sư ân, chỉ là giống như những nhi nữ bình thường khác, đến lúc tự nhiên cần phải rời nhà.
"Nhưng vì sao lại là Ngũ Tiên Giáo? !"
Hoài Viễn vẫn cứ căm giận bất bình:
"Thiên địa rộng rãi như vậy, ngươi chỉ tình cờ vào Ngũ Tiên, làm sao liền quyết định muốn ở lại? Nếu không, chúng ta không trở lại Vân Thương cũng được, đi du ngoạn khắp giang hồ, nói không chừng có thể tìm được nơi khác so với nơi này càng thêm..."
"Sẽ không có!"
Tằng Thiện lớn tiếng đánh gãy lời hắn, "Tâm ý ta đã quyết!
"Ngay vào lúc này, Luyện Chu Huyền làm một động tác kì quái —— hắn tiến lên phía trước, đưa tay chạm vào thái dương Tằng Thiện. Tuy rằng một kẻ là ảo một kẻ là thật có vẻ không thể thật sự tiếp xúc, thế nhưng Luyện Chu Huyền nhanh chóng lộ ra thần sắc hiểu rõ."Nàng cảm thấy Nặc Tạc Mã rời đi, mình có trách nhiệm rất lớn."
Hắn truyền đạt cho Phượng Chương Quân suy nghĩ lúc này của Tằng Thiện: "Lúc Nặc Tạc Mã giao phó Huyền Đồng cho nàng, hình ảnh trong quá khứ cùng hiện tại chồng chéo lên nhau."
Phượng Chương Quân suy tư: "Huyền Đồng làm nàng nhớ lại Hoài Viễn khi còn bé?"
"Cũng không hoàn toàn chỉ do có sư huynh, có chút không rõ ràng, rất khó để hình dung."
Luyện Chu Huyền tận lực giải thích cảm xúc hắn cảm nhận được từ Tằng Thiện:
"Tuy rằng việc làm của Nặc Tạc Mã quá nửa là vô tâm, nhưng rõ ràng đã tạo ra gông xiềng trói buộc Tằng Thiện. Dù là xuất phát từ hảo cảm hay cảm giác áy náy, Tằng Thiện đều cam tâm tình nguyện bị trói lại, đây là bản tính của nàng, không thể trách ai."
Trước mắt, Hoài Viễn vẫn cùng Tằng Thiện dây dưa đứt quãng, sử dụng tất cả thủ đoạn huy vọng sư tỷ duy nhất của mình có thể hồi tâm chuyển ý.
Đáng tiếc tất cả đều là phí công.
Ánh mắt hắn từng chút một dần ảm đạm, thậm chí trở nên âm lãnh.
"Sư tỷ...... Ngươi cũng không nên bức ta."
Hắn ngữ khí chậm rãi kéo dài, quyết định được ăn cả ngã về không: "Ngươi nếu cứ khăng khăng lưu lại Ngũ Tiên Giáo, ta cũng chỉ có thể tố giác thân phận thật ngươi, xem đến lúc đó đám mọi rợ Ngũ Tiên Giáo kia có thật sự rộng lượng như vậy hay không, tiếp tục coi ngươi như người nhà của bọn họ."
Lời này vừa ra, Tằng Thiện tức khắc ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt lại không hề có sợ hãi.
"Nếu ngươi muốn phá hoại quan hệ giữa Vân Thương và Ngũ Tiên Giáo, vậy thì tùy ngươi! Bất quá từ đấy về sau sẽ không có ai che chắn phía trước cho ngươi, cút khỏi Vân Thương... Ngươi còn có thể đi đâu!"
Sắc mặt tối tăm của Hoài Viễn nháy mắt trở nên tái nhợt, như kẻ bị người siết lấy cổ họng.
"Sư tỷ...... ngươi thật sự không cần ta nữa sao?"
Thanh âm của hắn bỗng mềm giống như một tiểu nam hài bốn, năm tuổi, "Tâm ta, thật sự đau quá..."
Đây chỉ sợ cũng là lần duy nhất trong đời này hắn cảm nhận được đau khổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!