Chương 22: Cổ Vương không vui

Thí luyện cuối cùng không phải diễn ra trong mật thất tế đàn.

Cổ Vương và Nặc Tạc Mã chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Được sự chỉ dẫn của các hộ pháp, chín người hợp cách còn lại rời khỏi tế đàn, đi tới rừng già sum xuê sâu trong đầm lầy.

Nơi này so với Tồn Cổ đường ở Lạc Tinh Chiểu càng hung hiểm quỷ quái. Trong không khí tràn ngập khói độc màu sắc xanh tím, hun đúc che trời. Nơi nước cạn đỉa bò lúc nhúc, nơi nước sâu cá sẫu ẩn núp.

Đến mức nhu mạn buông xuống giữa không trung cũng không phân rõ được là thực vật kí sinh hay là đuôi của rắn độc.

Đám ngươi trầm mặc di chuyển trong đầm lầy, không khí vô cùng áp lực. Tận đến khi hộ pháp dẫn đường dừng chân.

Không biết từ khi nào khói độc đã tan đi bảy phần.

Một tòa đại điện khổng lồ bằng đá, dây leo quấn quanh thân hiện ra, Nặc Tạc Mã và Cổ Vương đã đứng trước điện.

(đoạn miêu tả này thấy khá giống khu đền Angkor Wat

- ảnh trên là khu vực mô phỏng lại khu đền tại khu vui chơi Đà Nẵng)

Thạch điện nhìn nguy nga, trang trí bên trong lại không có mấy. Ngoại trừ mấy pho tượng điêu khắc ngũ tiên, thì cũng chỉ có mấy chục cái giường đá cổ đá cổ xưa, phần lớn đều tàn khuyết không nguyên vẹn.

Càng quỷ dị hơn là trên giường đá, dưới mặt đất, thậm chí là các cột đá xung quanh đều có những mảnh đỏ nhàn nhạt, tựa như huyết nhục của con người.

Hai bên sườn của đại điện đứng mười vị thủ vệ tiên giáo, trên tay mỗi người cầm nghi trượng, eo đeo đoản đao, an tĩnh túc mục.

"Các người còn cơ hội cuối cùng lựa chọn rời đi."

Dẫn mọi người đến giường đá trước mặt, Nặc Tạc Mã lại lần nữa nhắc nhở, đặc biệt nhìn nhiều hơn vào vị nữ tử đến vì tình kia.

Trong điện tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng nội dung thí luyện cũng được công bố —— những người hợp cách nằm trên giường đá, uống dược vật đặc thù, trong lúc dược tính phát huy tác dụng nếu có thể chịu đựng, giữ được tinh thần và thể xác, thì có thể chính thức bái nhập Ngũ Tiên Giáo.

Nghe cũng không đến mức phức tạp, nhưng đơn giản cũng không tương đương với bình an.

Dược vật mau chóng được bưng lên. Đựng bên trong chén sành phổ thông là chất lỏng màu nâu đỏ, nhìn dính nhớt buồn nôn, còn có vật thể rắn màu trắng chìm chìm nổi nổi bên trong.

Phượng Chương Quân nhìn Luyện Chu Huyền: "Ngươi từng uống thứ này?

"Luyện Chu Huyền cau mày, bĩu môi, không nói lời nào. Nhóm người hợp cách dồn dập ngửa đầu uống một hơi cạn sạch thứ chất lỏng này, sau đó lập tức nằm trên giường đá theo yêu cầu. Nặc Tạc Mã ra hiệu cho Cổ Vương, người sau giơ tay, chỉ thấy không trung rơi xuống vô số điểm sáng nhỏ, khung cảnh giống như ngân hà."...... Chuẩn bị sẵn sàng!"

Dự cảm được sắp có gì xảy ra, Luyện Chu Huyền nắm chặt cánh tay Phượng Chương Quân.

Lần này cảnh tượng biến hóa đến vô cùng dị thường, giây lát sau xung quanh tối đen như mực.

Nhưng trong hắc ám cũng không yên bình —— Phượng Chương Quân có thể cảm nhận được mọi thứ đều đang điên cuồng xoay tròn, giống như một con thuyền nhỏ đang xóc nảy rung lắc giữa xoáy nước cuồng loạn.

Mất đi cân bằng là chuyện sớm muộn.

Mà càng hỏng bét hơn là trong bóng tối vang lên vô số âm thanh, vô số hình ảnh, tất cả đều là mảnh vỡ bên trong Hương Khuy, hỗn loạn giao nhau, lại toàn bộ ập đến!

Phượng Chương Quân theo bản năng muốn thoát khỏi tầng ma chướng này, nhưng vừa mới bắt đầu vận công lực đã nghe thấy Luyện Chu Huyền lo lắng hô to ——

"Đừng nhúc nhích! Chớ phá hỏng Hương Khuy!"

Vừa dứt lời lại một trận lay động kịch liệt, từ trong hư không xuất hiện hai cỗ gió mạnh từ hai phương hướng trái ngược, bất thình lình cuốn lấy Luyện Chu Huyền muốn kéo tới giữa không trung!

Phượng Chương Quân nhanh tay lẹ mắt một tay kéo hắn vào ngực, gắt gao ôm chặt, hai người đồng thời cùng chìm chìm nổi nổi.

Cũng không biết là qua bao lâu, trong hắc ám rốt cuộc chậm rãi yên bình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!