Chương 21: Tình yêu như rượu nguyên chất

Hương Khuy vẫn còn tiếp tục.

Từ ngày chấp sự đến điều tra cũng đã qua một khoảng thời gian dài, nhưng cũng không có ai lại đến tìm Tằng Thiện.

Nàng ở trong Y lư dưỡng thương hơn một tháng, đến lúc có thể tự sinh hoạt thì được an bài vào một phòng cư trú. Cùng phòng còn có sáu nữ tử, đều là những người bị lừa bán, khi đi qua Nam Chiếu thì được Ngũ Tiên Giáo cứu ra.

"Trì Châu thành là một cảng biển của Đại Diễm. Năm đó bọn buôn người cũng chuẩn bị đi qua Trì Châu để bán chúng ta đến dị bang ở hải ngoại. Từ Liễu Tuyền đi Nam Chiếu đến Trì Châu là một đường tắt để tránh né quan sai. Ngũ Tiên Giáo hàng năm có thể cứu được hơn trăm hài đồng và nữ tử ở con đường này, những người tạm thời không có nơi để đi sẽ được thu xếp ở trong loại phòng tập thể như vậy." Luyện Chu Huyền giải thích.

Phượng Chương Quân gật đầu tán thành: "Ngũ Tiên Giáo quả thật đã làm một đại công đức."

Thu lưu thì thu lưu, nhưng Ngũ Tiên Giáo dù sao cũng không phải thiện đường. Ở đây Tằng Thiện và những người khác phải cùng nhau lao động. Công việc cũng không có gì nặng nề, thù lao được trả còn nhiều hơn bên ngoài một chút.

Hơn nữa những nam nữ lưu lại lại đều một lòng muốn bái nhập Ngũ Tiên Giáo, ngày qua ngày cũng coi như bình an.

Sáu người cùng phòng với Tằng Thiện đều là những thiếu nữ hoa quý*. Tằng Thiện ngày thường ít nói, hiếm khi kể về bản thân, thường bị những người khác cố ý hoặc vô tình mà xem nhẹ.

(*Hoa quí có nghĩa là mùa hoa nở, ở đây nghĩa bóng là độ tuổi trẻ đẹp, tràn ngập sức sống, khát vọng)

Nàng vốn dĩ cũng muốn an tâm làm người trong suốt, không ngờ có một ngày, nàng và vài vị cô nương đang phơi nắng vụ tình hoa mới thu hoạch, Nặc Tạc Mã và Cổ Vương đi qua dược viên, thấy nàng khẽ mỉm cười.

Đến lúc ấy mọi người mới biết, Tằng Thiện được chính giáo chủ cùng Cổ Vương ra tay cứu, đây là một đãi ngộ hiếm có trong cốc, tức khắc mang tới một mảnh hâm mộ.

Sau đó Tằng Thiện trở thành nhân vật để bình luận trong những cuộc nhàn thoại của các thiếu nữ. Những thiếu nữ còn đang trong độ tuổi thanh xuân này tán thưởng Nặc Tạc Mã tuấn mỹ, cũng bàn luận đủ loại kỳ văn dị dị sự có liên quan đến hắn—— hắn làm sao trong một đêm tiêu diệt sơn trại thổ phỉ, làm sao hàng phục ác quỷ oan hồn quấy phá trong hoàng cung Nam Chiếu; rồi những cự mãng đáng sợ trong núi làm sao cúi đầu áp tai, đối diện với hắn chỉ như một sủng vật bình thường.....

Nhân khí của Nặc Tạc Mã trong cốc rõ ràng là rất cao. Hắn dung mạo tuấn mỹ, đối với ai cũng ôn nhu hòa nhã, thế nhưng lúc nào cũng như xa như gần, đừng nói đến nắm lấy tay người, ngay cả tìm cơ hội đơn độc nói chuyện cùng hắn cũng là chuyện khó như lên trời.

Ngũ Tiên Giáo xưa nay đều không có tham vọng thành tiên, phần lớn các đời giáo chủ đều thành gia sinh con. Có thể khẳng định rằng, tương lai vô luận là ai trở thành bạn đời* của giáo chủ, chắc chắn sẽ nhận được vô số người hâm mộ, cũng chọc vô số người phải ảm đạm thương tâm.

(*nguyên văn là lương bạn, chữ lương giống như trong 'lương nhân', chỉ người lành tính thuần chất, tốt đẹp, trong sạch, giỏi giang.)

Tình yêu hoàn mỹ tựa như một chén rượu anh túc ngon lành, chỉ tưởng tượng ra trong đầu cũng đã mê người đến không thể không rục rịch.

Huống chi Tằng Thiện còn được ngửi một trận hương rượu.

____

Sau lần đó, cảnh tượng trong Hương Khuy bắt đầu vụn vặt, nhiều lần biến hóa. Có lúc chỉ là mấy câu nói, thậm chí ký ức không quan trọng, không có chuyện đặc biệt gì xảy ra cũng xuất hiện, hoàn toàn lộn xộn không hiểu nổi.

Đang lúc Phượng Chương Quân sắp nghi ngờ có phải Hương Khuy xảy ra vấn đề hay không thì Luyện Chu Huyền một câu nói toạc thiên cơ: "Nhìn kỹ, những cảnh tượng này thật ra có một điểm chung."

Cũng nhờ nhắc nhở của hắn, Phượng Chương Quân cũng bắt đầu lưu ý.

"...... Đều có Nặc Tạc Mã?

"Đích xác, ở trong những cảnh tượng vụn vặt này, hoặc xa hoặc gần, đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Nặc Tạc Mã. Hắn cũng không giao lưu tiếp xúc gì với Tằng Thiện, thậm chí chỉ là ở xa xa vội vàng đi qua, đều được khắc tạc lưu giữ trong ký ức.* (*nguyên văn là ký ức hổ phách, hay hóa thạch hổ phách: chỉ sự lưu giữ, khắc sâu trường tồn qua thời gian)"Nàng động tâm."

Luyện Chu Huyền một câu kinh người, "Cho nên những phân đoạn ngắn ngủi thoạt nhìn không hiểu nổi này mới có thể đối với nàng quan trọng như vậy."

"Cũng có thể là đang giám sát Nặc Tạc Mã?

"Phượng Chương Quân đưa ra một khả năng khác. Luyện Chu Huyền quay đầu nhìn hắn, thần sắc tràn đầy chế nhạo:"Nhân gia là cô nương mười bảy mười tám tuổi, thầm mến nam nhân đã cứu mạng mình, địa vị cao, người lại đẹp mắt, này có cái gì kỳ quái.

Hay là Vân Thương phái các ngươi đều là lão cổ hủ, chỉ cho phép bàn chuyện cưới hỏi, không cho phép nói chuyện yêu đương?"

Phượng Chương Quân sửng sốt rồi sửng sốt, lại không cam lòng yếu thế, liếc nhìn Luyện Chu Huyền:

"Ngươi thì sao? Lại cùng bao nhiêu người nói qua chuyện tình ái?"*

(ý của Phượng Chương Quân ở đây: 'Thế mày đã yêu ai chưa mà biết?'. Không phải dò xét người ta có mấy mối tình kiểu ngôn lù, mà là không muốn chịu thua của trẻ trâu cấp 2, các vị đừng hiểu nhầm)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!