(*yêu mà không nói ra)
Bạch quang chói mắt, Luyện Chu Huyền theo bản năng cúi đầu tránh né. Nhưng cũng ngay lúc đó, hắn cảm thấy trong tai tràn ra một đống tiếng vang nhỏ vụn.
Lúc nào chuyển không chuyển, tại sao lại cố tình chuyển cảnh lúc này?!
Tới lúc mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Luyện Chu Huyền là đi tìm cái người đứng trước mắt mình kia —— chỉ mới trôi qua ít thay đổi không gian thời gian, Phượng Chương Quân lúc này vậy mà đứng cách hắn hơn bảy tám bước. Hơn nước mặt vô biểu tình, thậm chí cả quần áo cũng không chút xê dịch.
Hắn khi nào chạy ra xa như vậy? Hay căn bản người mình chạm vào ban nãy không phải hắn?
Luyện Chu Huyền càng nghĩ càng thấy quỷ dị, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng hỏi. Còn đang rối rắm, đã thấy Phượng Chương Quân chỉ chỉ một phía.
Cảnh tượng tiếp theo lại là trong phòng bệnh của Quất Tỉnh đường, một người nằm trên giường bệnh, toàn thân bị băng vải và thuốc mỡ bao bọc, chỗ cánh tay phải rỗng tuếch —— trừ Hoài Viễn ra còn có thể là ai.
Đây không phải lần đầu Luyện Chu Huyền nhìn thấy người bị trọng thương., nhưng thần chí thanh tỉnh lại không kêu không khóc như vậy chắc cũng chỉ có Hoài Viễn. Sắc mặt hắn xám xịt tiều tụy, môi khô nứt, chỉ mở lớn đôi mắt vô thần nhìn lăng lăng vào trần nhà.
Trong ánh mắt kia hắc ám hỗn độn như một vũng bùn lầy, khiến Luyện Chu Huyền trong lòng hơi cứng lại.
Lúc này đột nhiên "kẽo kẹt
"một tiếng, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra. Người tới không ai khác chính là Tằng Thiện. Nàng bưng một bát thuốc, bước nhanh tới bên giường bệnh."A Viễn, uống thuốc, hôm nay ngươi thấy thế nào?"
Ban nãy vẫn còn mặt không biểu tình, Hoài Viễn lúc này dường như thay đổi thành một người khác, vừa nhìn thấy Tằng Thiện liền bắt đầu rớt nước mắt: "Sư tỷ, ta...... Ta đau quá......"
Tằng Thiện nhíu mày, tựa như khổ sở, lại tựa như ảo não: "Mất cả cánh tay đương nhiên là đau! Ngươi nên thấy may mắn vì thủ vệ tới kịp thời, mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ này của ngươi!"
Hoài Viễn đáng thương hề hề mà khụt khịt: "Nhưng ta không còn cánh tay, trở thành phế nhân, sau này phải làm sao bây giờ....."
Tằng Thiện không thích nhất là thái độ ủ rũ này của hắn:
"Các sư huynh sư tỉ trí thương tàn phế trên núi chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy sao? Mọi người không phải đều sống tốt? Lại nói, không phải sư tỷ vẫn luôn giúp đỡ ngươi à? Khí khái nam tử hán của ngươi đâu, đừng khiến mọi người chê cười!"
"Sư tỷ......
"Hoài Viễn thuận thế dính lên, ôm lấy cánh tay Tằng Thiện không buông. Tằng Thiện thở dài một hơi, cũng để hắn gối lên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ về đầu hắn:"Ta hỏi ngươi rốt cuộc là làm sao?
Ngày thường suốt ngày cùng ta cưỡng từ đoạt lí, tại sao hôm qua sư phụ chất vấn ngươi, ngươi lại không giải thích lấy một câu?"
Hoài Viễn vẫn còn đang khụt khịt: "Làm sai tức là làm sai, Hoài Viễn không còn lời nào để nói."
"Giảo biện!" Tằng Thiện vươn tay kéo khóe miệng hắn, "Ngay cả sư tỷ ngươi cũng dám gạt?!"
"Đau quá......
"Hoài Viễn lại bắt đầu thấp giọng ồn ào, đồng thời mất tự nhiên vặn vẹo thân thể, thế nhưng cái gối bị xô đẩy lộ ra vật giấu bên dưới. Tằng Thiện nhanh tay lẹ mắt, lập tức cầm thứ đồ kia lên. Là một cái mộc trâm chưa làm xong, đã bị đứt một đoạn, trên màu gỗ vàng nhạt nhuộm đầy vết máu đỏ sậm. Nàng ngẩn người, ngay lập tức hiểu ra:"Lúc luyện đan có phải ngươi đang khắc thứ này hay không?"
"......
"Hoài Viễn cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng. Thấy hắn khúm núm, Tằng Thiện càng giận sôi máu:"Cả ngày thấy ngươi nghịch thứ vô dụng này, cũng không chịu chăm chỉ luyện tập thuật pháp võ học, chẳng lẽ còn thật sự muốn xuống núi trở thành một tên thợ mộc?!"
Thấy nàng sinh khí, đáy mắt Hoài Viễn chợt lóe một tia kinh hoàng. Hắn cúi đầu cắn răng, nhỏ giọng lúng túng:
"Sư tỷ... Lần trước lúc ngươi thay ta ra mặt bị gãy mất trâm vấn tóc. Ta nghe nói cây trâm đó ngươi nhờ người mua từ dưới núi lên, vô cùng yêu thích. Nên ta nghĩ dù thế nào cũng phải đưa ngươi một cái còn tốt hơn, nhưng ta lại không có tiền......"
Biểu tình Tằng Thiện cứng đờ: "Ngươi tên đại ngu này, lãng phí thời gian làm cái đấy làm gì?!"
Hoài Viễn cười khổ nói: "ta cũng không có sở trường gì, ngay cả sư phụ cũng nói ta không có tiên duyên. Sư tỷ đối tốt với ta như vậy, ta lại không có gì báo đáp, cũng chỉ có thể đẽo đẽo khúc gỗ này."
Vành mắt Tằng Thiện ửng đỏ, nhưng thanh âm vẫn gắng cứng rắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!