Chương 16: Hương Khuy

Chất liệu đặc thù khiến hương triện nhen lửa, khói thuốc lượn lờ bay lên phác họa trên không trung từng đợt từng đợt phù văn quỷ dị biến ảo lay động.

Y theo căn dặn của Luyện Chu Huyền, Phượng Chương Quân nhắm hai mắt lại, để mùi thơm tùy ý chạy dọc theo xoang mũi, tiến vào đại não, tại đây phát huy ra tác dụng kì diệu.

Ban đầu chỉ có một màu đen kịt, từ từ dần có một chút ánh sáng mờ nhạt, giống như đang thúc giục Phượng Chương Quân mở mắt. Thế là hắn liền phát hiện ra mình đã rời khỏi tầng hầm chật hẹp trong Tư Quá lâu.

Lúc này trước mắt hắn là ánh chiều tà le lói.

Trên đỉnh đầu một vầng trăng tròn khổng lồ tỏa ra ánh sáng màu xanh, chiếu xuống một mảnh ruộng hoang vu bao la rộng lớn.

"Đây chính là bên trong kí ức của Hoài Viễn.

"Thanh âm Luyện Chu Huyền từ sau lưng hắn truyền đến. Phượng Chương Quân xoay người, nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn bất đồng —— đối diện đồng ruộng hoang vu là một thôn trang, hay nói đúng hơn là một"phế tích". Những nhà tranh đơn sơ thấp bé này đều ngã trái ngã phải, gỗ mục cùng phế thổ chống đỡ lẫn nhau liêu xiêu vẹo vọ.

Bên tai gió bấc gào thét càng dữ dội, đưa tới âm thanh nói chuyện mơ hồ.

Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân trao đổi ánh mắt, rồi men theo động tĩnh đi sâu vào trong bãi phế tích.

Có rất nhiều thi thể.

Xem quần áo có lẽ đều là thôn dân ở đây, có người tay còn đang nắm chặt nông cụ tàn tạ. Trận tàn sát này ít nhất là đã qua mấy ngày, đại đa số thi thể đã chuyển màu đỏ tím, một số đã bắt đầu trương lên, thậm chí còn có dấu vết bị thú hoang gặm nuốt.

"Là thi quỷ làm."

Luyện Chu Huyền rất nhanh đã tìm thấy hung phạm — —— hắn chỉ chỉ một bộ thi thể không đầu lõa lồ. mặc dù đã bị lửa thiêu cháy đen nhưng vẫn có thể nhìn ra cánh tay cánh chân dài bất thường, thân thể to lớn và răng nanh tán tác xung quanh.

Đêm trăng tròn mùa đông giá rét là lúc âm khí thịnh nhất, yêu ma tụ tập hoành hành. Càng là những sơn trang xa xôi nhỏ yếu, càng dễ trở thành mâm thịt cho đám quần ma này.

Mà bất kể là Vân Thương phái hay Ngũ Tiên Giáo đều thường xuyên đi săn vào mùa đông, chuyên để giết chết mấy thứ yêu ma hung tàn đói khát đó, cứu lấy tính mạng người vô tội từ nanh vuốt chúng.

"Đằng trước có người.

"Theo hướng Luyện Chu Huyền chỉ, Phượng Chương Quân cũng nhìn thấy. Cách khoảng hơn mười trượng có bốn, năm người đang đi đến, trên người đều mặc pháp bào nguyệt sắc, cao lớn lẫm liệt, giống như tiên nhân theo ánh trăng hạ phàm. Đó là đội săn đêm của Vân Thương phái."Bọn họ có nhìn thấy chúng ta không?

"Phượng Chương Quân hỏi. Luyện Chu Huyền lắc đầu:"Chúng ta chỉ là khán giả."

Vừa nói hai người vừa đi tới chỗ mấy vị môn nhân Vân Thương kia.

Tới gần họ mới phát hiện mấy người này đang đưa mắt về một tòa nhà gỗ đã sụp xuống.

Phế tích sụp đổ đè lên rất nhiều người.

Thứ đầu tiên Luyện Chu Huyền có thể nhìn thấy là một cánh tay xanh trắng mảnh khảnh, móng tay sơn màu đỏ tươi, cứng ngắc lại bất lực giơ ra giữa không trung, giống như tại khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh cố gắng bắt lấy thứ gì.

Sau đó là tứ chi chi chít giao chồng lên nhau.

Hầu như toàn bộ đều là phụ nữ cùng hài đồng.

Mấy môn nhân Vân Thương phái trao đổi với nhau. Theo ý tứ của bọn họ, sau khi thôn trang bị tập kích, thanh niên trai tráng và nam nhân ra ngoài ngăn địch; còn người già, phụ nữ và trẻ em tập trung trốn trong tòa nhà gỗ này.

Nhưng thôn trang rốt cục thất thủ, những sinh mệnh tay trói gà cũng không chặt này cuối cùng rơi vào trong đám yêu ma tham ăn, bị chúng như đồ chơi mà vờn đến chết.

"Sư phụ, hình như đồ nhi nghe thấy có tiếng khóc."

Một thanh âm trẻ con đột nhiên cất lên.

Luyện Chu Huyền bấy giờ mới để ý mấy vị môn nhân Vân Thương kia còn dẫn theo một đạo đồng sáu, bảy tuổi, đang chỉ vào chỗ phế tích, khuôn mặt căng thẳng chăm chú.

Mấy vị môn nhân Vân Thương không bỏ qua lời đạo đồng nói, thương lượng vài câu lập tức bắt đầu tìm kiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!