Chương 14: Lần đầu thân mật.

Phát sinh quá đột ngột, Luyện Chu Huyền ngay cả cơ hội để vịn tường cũng không có, thẳng tắp ngã xuống.

May mà, bên cạnh hắn còn có Phượng Chương Quân.

Tuy rằng không rõ xảy ra chuyện gì, Phượng Chương Quân vẫn cấp tốc ra tay, một tay ôm Luyện Chu Huyền vào lòng.

Thân thể rơi vào một khủy tay hữu lực, Luyện Chu Huyền giờ cũng không ý thức được mình đang bị Phượng Chương Quân ôm. Ngược lại, hắn cố quận lại cơ thể, nỗ lực dùng cách này để giảm bớt đau đớn kịch liệt trong bụng.

Tại sâu trong bụng hắn, giống như có vật sống đang lỗ mãng giãy giụa, muốn xuyên thủng da thịt hắn mà chui ra!

Chỉ trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cơ thể Luyện Chu Huyền. Trong tiếng ù tai ầm ĩ ồn ào, hắn loáng thoáng nghe thấy Phượng Chương Quân đang hỏi cái gì đó.

Bằng chút ý chí chịu đựng hiếm hoi còn sót lại, hắn khó khăn miêu tả cảm giác bản thân: "Đau quá ..... Bụng, trong đan điền giống như có cái gì ....."

Nếu như phán đoán không sai, tình hình sẽ vô cùng khó giải quyết: Lấy dị vật từ trong cơ thể vốn là không có gì khó, khó chính là máu huyết của hắn chứa độc, bất luận người nào ra tay giúp hắn lấy đồ vật trong người ra, đều sẽ trúng độc.

Giải pháp duy nhất trước mắt, có lẽ chỉ có thỉnh Phượng Chương Quân lập tức mang hắn về Nam Chiếu tìm A Tình trị liệu. Nhưng đường đi ít nhất phải hơn nửa canh giờ, làm sao có thể chịu đựng qua?

Đau đớn càng ngày càng mạnh hơn, suy nghĩ của Luyện Chu Huyền dần dần tan rã. Hắn không có cách nào tiếp tục suy tính kế hoạch khả thi. Chỉ có thể bất lực co lại trong lòng Phượng Chương Quân, tìm kiếm ỷ lại.

Phượng Chương Quân đem hắn chặn ngang ôm lên.

Trong mơ hồ, Luyện Chu Huyền cảm giác mình bị ôm đi qua sân. Bên tai truyền đến tiếng mở cửa, sau đó thân thể bị nhẹ nhàng đặt lên giường.

Đau bụng vẫn kịch liệt như trước, nhưng Phượng Chương Quân lại ép buộc Luyện Chu Huyền mở ra tứ chi. Động tác của hắn không tính là mềm nhẹ, mà mệnh lệnh rõ ràng, làm người không tự giác được muốn tuân theo.

Theo dẫn dắt của hắn, Luyện Chu Huyền cắn chặt hàm răng, chậm dãi duỗi người ra, cuối cùng miễn cưỡng nằm thẳng.

Sau đó, hắn nghe thấy một trận động tĩnh sột sột xoạt xoạt.

Đai da đeo trên eo nhỏ bị buông lỏng, thắt lưng bị tháo xuống, áo ngoài và trung y kết dây thừng cũng lục tục bị mở ra.

Da thịt lõa lồ tiếp xúc với không khí lành lạnh, Luyện Chu Huyền nhịn không được run lên một cái. Hắn cảm giác có thứ gì đặt trên bụng mình, băng lãnh cứng rắn, vì vậy hắn miễn cưỡng mở mắt.

Thứ lạnh lẽo chính là bàn tay Phượng Chương Quân, lúc này đã cởi bỏ bao tay màu đen, đang chậm rãi nhấn lên bụng Luyện Chu Huyền, tựa hồ là đang cảm ứng vật trong bụng.

Hắn chẳng lẽ không sợ trúng độc?

Luyện Chu Huyền đàn muốn lên tiếng nhắc nhở, lại phát hiện chuyện Phượng Chương Quân chuẩn bị làm không chỉ dừng ở đây —— nhanh đến vô pháp phản ứng, áp lực trên bụng hắn đột nhiên biến thành một loại đau nhức.

Đầu ngón tay Phượng Chương Quân thăm dò vào trong rốn hắn, dúng sức dùng sức, mạnh mẽ cắm vào trong bụng hắn!

Kể cả trong quá khứ kinh hoàng của mình, Luyện Chu Huyền cũng chưa từng gặp tao ngộ đáng sợ như vậy. Vào giờ phút này, hắn cảm giác cực kì rõ ràng, da thịt phần bụng bị Phượng Chương Quân từng chút từng chút một, mạnh mẽ cằn ra, xé rách.

Mới đầu là hai ngón tay, sau đó là toàn bộ bàn tay, chui vào trong miệng vết thương, đào bới lục lọi.

Đau đớn cực hạn chạm đến bản năng cầu sinh, Luyện Chu Huyền liên thanh kêu thảm, ngửa người muốn trốn tránh. Nhưng Phượng Chương Quân lại thuận thế nắm lấy cổ hắn, nhanh chóng ở cổ hắn vẽ một đạo bùa chú.

"Ta biết ngươi khó chịu ..... Rất nhanh sẽ tốt hơn, nhịn một chút."

Cùng với những lời này, Luyện Chu Huyền cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo từ cổ bắt đầu hướng những nơi khác lan tỏa.

Đau đớn vẫn như cũ, nhưng thân thể hắn lại mất đi sức lực, xụi lơ xuống, tùy ý để Phượng Chương Quân đùa nghịch.

Cảm giác bụng bị đào khoét vẫn còn kéo dài, Luyện Chu Huyền toàn thân băng lãnh ướt sũng mồ hôi, tầm mắt cũng trở nên ướt át mơ hồ.

Hắn xuyên qua tầm mắt mơ hồ này nhìn Phượng Chương Quân. Nhưng thật mau, ngay cả thân ảnh của Phượng Chương Quân cũng bắt đầu trở nên mông lung, giống như tùy thời đều có thể biến thành hư vô.

"A Diên, tỉnh tỉnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!