Chương 12: Luyện Chu Huyền giao cho ngươi

Đợi Lâm, Luyện hai người rời đi, Huyền Đồng dạo bước tới trước mặt Phượng Chương Quân, thần sắc như có điều hòa hoãn.

"Lần này cũng nhờ Phượng Chương Quân mời ta tham gia Vân Thương pháp hội, nếu có thể hóa giải thù hận giữa Nam Chiếu và Vân Thương, cũng xem như chuyện may mắn của thiên hạ."

Phượng Chương Quân lắc đầu nói:

"Ta mới phải cảm tạ ân cứu mạng năm xưa của giáo chủ, nếu không nhờ một tiếng huýt gió dưới ánh trăng kia, ta và A Diên chỉ sợ bây giờ không biết thây cốt chôn ở nơi nào. Cũng chính vì cơ duyên lần đó, ta so với bất luận người Vân Thương nào càng chắc chắn rằng, Ngũ Tiên Giáo đạo đức vô khuy*, cùng chính đạo Trung Nguyên nhất ban vô nhị**"

(*đạo đức vô khuy: có đạo đức, tiết hạnh)

(**nhất ban vô nhị: giống nhau như đúc, không có gì khác biệt)

"Đạo đức vô khuy, nhất ban vô nhị ..." Huyền Đồng nhếch lên khóe miệng, lại không phải mỉm cười mà là thở dài.

"Khó được Phượng Chương Quân lại coi trọng giáo ta như vậy, chỉ là trên Vân Thương phong, người có định kiến sợ không phải số ít. Nếu không A Diên cũng không phải ở trước mặt quần chúng thoát y kiểm tra."

Nghe hắn nhắc tới chuyện này, Phượng Chương Quân sắc mặt lạnh lẽo, cũng không phủ nhận:

"Việc của Tằng Thiện lần này ta nhất định sẽ truy xét ngọn nguồn. Vô luận kẻ sau màn là người phương nào, có âm mưu gì, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời."

Huyền Đồng mỉm cười gật đầu: "Cũng nhờ ngươi bảo vệ tốt A Diên. Hắn không chỉ là Ngũ Tiên Giáo hộ pháp, còn là huynh đệ chung hoạn nạn với ngươi, đừng làm hắn thất vọng.

"Phượng Chương Quân đáp ứng, sau đó đứng dậy cáo từ. Men theo đường cũ đi ra khỏi Thính bộc cư, liền nhìn thấy dưới tán tình hoa rủ xuống, Luyện Chu Huyền cùng Lâm Tử Tình đang đứng đợi. Hắn còn chưa lại gần, A Tình đã tiến tới:"Tiên quân ca ca, chưởng môn sư huynh nói gì với ngươi vậy?"

Luyện Chu Huyền bắt lấy A Tình: "Chớ hồ nháo, ngươi không phải có việc cần làm à, mau cút!

"A Tình nghe lời lăn xa, vì vậy lúc này chỉ còn hai người cùng rời khỏi Thính bộc cư, dọc theo đường cũ vào thung lũng mà đi. Khoảng nửa nén hương, Luyện Chu Huyền bỗng dừng bước, chỉ vào một lối rẽ bên tay phải:"Trang phục của ta hiện giờ xuất môn đi ra ngoài không tiện lắm, chỗ ở của ta ở ngay bên cạnh, Không biết tiên quân có thể đợi chốc lát, chờ ta chuẩn bị một chút?

"Kỳ thật Phượng Chương Quân đã sớm cảm thấy, hắn cả người ngân sức, đẹp thì có đẹp, nhưng lại quá mức nổi bật. Vì vậy hai người liền đi vào lối rẽ, tiến vào nơi rừng già thâm nùng bí cảnh. Nơi ở của Luyện Chu Huyền tên"Họa cảnh

", là một nơi yên tĩnh tách khỏi khu vực huyên náo. Trong cốc khí hậu ướt nóng, nơi này lại mát mẻ. Hẳn là vì tán cây cao lớn vươn tới bầu trời, nên dung tuyết trên núi cao ào ào mà đến, mang đi khô nóng cùng độc chướng. Thung lũng hẹp dài phía trước mọc lên hai cây lão thụ. Mấy khóm ô đầu quấn quanh mạn cây rũ xuống, tựa như một thác nước bằng hoa đằng tím. (ô đầu cũng là một loại thảo dược) Vén lên"thác nước" chính là một rừng cây nhỏ, trong bụi cây thấp thoáng vô số thảo dược quý giá. Có lẽ bởi thực nguyên sung túc*, trong rừng vang lên tiếng chim hót sẻ líu lo, còn có thể nhìn thấy khổng tước xanh biếc nhàn nhã đi dạo.

(*nguồn thức ăn phong phú dồi dào)

Cảnh sắc ưu mỹ, mà nhà trúc xây tại lề rừng lại không hề bắt mắt. Trong phòng rộng rãi, trang trí cũng không nhiều. Chỉ có một ít vật dụng chế phẩm từ trúc, trên xà nhà treo thảo dược phơi khô, tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Luyện Chu Huyền thỉnh Phượng Chương Quân tới gian ngoài chờ tạm, từ trong hầm lấy ra khay trà, khay là tuyết thủy ngàn năm.

Hắn đổ nước cho Phượng Chương Quân, liền quay đầu vào phòng trong, bắt đầu cởi trang phục lộng lẫy.

Mới thoát một nửa, hắn nghe thấy Phượng Chương Quân hỏi chuyện: "Những hài tử năm đó hiện giờ đều ở trong cốc?"

"Không phải toàn bộ."

Luyện Chu Huyền kể thật:

"Mọi người ở trong cốc tĩnh dưỡng mấy ngày, sau đó những người nhớ nhà đều được đưa về. Không nhớ rõ hoặc không muốn trở về, hầu như được đưa về Đại Diễm hoặc cô đường* Nam Chiếu. Chỉ còn ta, Tử Tình và một ít người quyết tâm lưu lại cốc học nghệ, nhưng cũng phải qua rất nhiều năm mới vượt qua được khảo thí của giáo."

(*nơi thu lưu trẻ mồ côi, tương tự cô nhi viện)

Phượng Chương Quân suy tư: "Những người này hiện giờ đều trở thành cánh tay đắc lực trong giáo sao?"

Luyện Chu Huyền nhẹ giọng than thở: "Có người căn cơ nông cạn, thọ tận rồi biến mất; cũng có người học nghệ không tinh, tẩu hỏa nhập ma bỏ mình; nhưng phần nhiều là chết trong tay yêu ma quỷ quái... Nói chung, bây giờ chỉ còn lại ta và A Tình mà thôi."

Chuyện này làm Phượng Chương Quân có chút bất ngờ, nhưng hắn nghĩ đến bản thân mình —— từ Liễu Tuyền Thành đến Phù Diễn sơn, lại trở về Vân Thương phong, chuyện sinh ly đã nếm qua sao có thể thoải mái hơn bi hoan ly hợp nho nhỏ này trong Ngũ Tiên Giáo.

Cũng chỉ có những lúc như thế này, hắn mới chân thật cảm thấy được mình đã sống trên đời quá trăm năm.

Thế nhân đều nói thống khổ to lớn nhất là vô thường; chỉ có sống lâu mới nhìn thấy, kì thật vô thường mới là lẽ sống bình thường. Nếu muốn đắc đạo thành tiên, không thấu hiểu điều này tuyệt đối không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!