Chương 9: (Vô Đề)

Mở mắt ra nhìn thấy Tề Mục ngồi viết chữ trên bàn bên cạnh, bên cạnh là một chồng đồ vật. Ban đầu muốn gọi hắn đến để giải khuây cho ta, nhưng vẫn không gọi ra được.

Ta nằm trên giường nhìn hắn, tên khốn này lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ta vội vàng nhắm mắt lại.

Tỉnh rồi à? Giọng hắn rất nhẹ.

Haha, hôm nay sẽ dạy cho hắn một bài học.

Bài học này gọi là: Ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Ta ốm ba ngày, Hoàng thượng ở trong cung ta ba ngày.

Hoa Quý phi hối hận đến mức giống như con cóc.

***

Hôm nay ăn gì? Ta bám vào cửa bếp hỏi.

Ăn mì bò đi.

Phi tần ở cung bên cạnh thèm đến phát khóc.

Không biết là thèm đàn ông hay thèm cơm mà đàn ông nấu.

Sắp Tết rồi.

Ta đang ôm lò sưởi tay, khoác áo lông cừu lật xem một cuốn sách cổ, bên cạnh là rượu ngọt do Tề Mục mới ủ, tửu lượng của ta kém, chỉ dám nếm thử một chút.

An công công vội vàng chạy đến tìm ta, bảo ta mau đi khuyên nhủ Hoàng thượng.

Ta không nói hai lời liền đi theo hắn, đến cửa Ngự thư phòng, ta đi vào lại lùi ra ngoài.

"Khuyên hắn ta cái gì nhỉ?"

"Phía Bắc bị lở tuyết, lại còn xảy ra nạn đói, Hoàng thượng muốn đích thân đi tuần tra."

An công công như đang khóc tang, người không biết còn tưởng Hoàng thượng băng hà rồi.

Ta đi vào trong, hắn đang thu dọn hành lý.

"Tại sao không phái khâm sai đại thần đi?"

"Bởi vì ta muốn tận mắt chứng kiến, không thể nào đến đây một chuyến mà chẳng làm được gì."

"Ngươi đi rồi, những chuyện khác của triều đình thì sao?"

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta đã sắp xếp xong xuôi."

"Bây giờ rất lạnh, rất nguy hiểm."

"Ta biết, không sao đâu."

"Ngươi đang nhét cái gì vậy? Ngươi đi thì đi, nhét cả tranh của ta làm gì?"

...

Tề Mục giống như một tên biến thái vậy.

Không biết từ lúc nào hắn đã lén lấy một bức tranh từ thư phòng của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!