Xin lỗi, không nên cười.
Nhưng mà ta nhịn không được.
Haha! Ta lại học trường mà Hoàng thượng thi không đậu!
Nhưng mà ta vẫn quan tâm đến một vấn đề khác hơn:
"Ngươi đến đây bằng cách nào?"
Trên khuôn mặt tuấn tú của người đối diện lộ ra vẻ mờ mịt:
"Ta cũng không biết, lúc đó ta đang ở thư viện tra tài liệu, bỗng nhiên biến thành thế này. Còn ngươi? Ngươi đến đây bằng cách nào?"
Ta?
Chuyện này nói ra thì dài lắm.
Anan
"Bạn thân của ta đá bạn trai."
Sau đó thì sao?
"Sau đó bạn trai cũ của cô ấy muốn nhảy hồ tự tử, uy h.i.ế. p cô ấy quay lại."
"Cái loại người gì vậy!"
"Bạn thân ta sợ rồi, đi khuyên hắn ta đừng nhảy, ta đi cùng cô ấy."
"Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi xuyên không?"
"Ta tốt bụng kéo hắn ta một cái, kết quả tên khốn đó quá nặng... Hắn ta không nhảy, ta lại rơi xuống."
......
Nam lặng lẽ, nữ rơi lệ.
Kỳ thực ta cảm thấy ta chưa chết.
Dù sao cái hồ đó cũng rất nông, xung quanh nhiều người như vậy chắc chắn sẽ có người cứu ta.
Ta chỉ là hôn mê thôi.
Vẻ mặt Tề Mục rất phức tạp:
"Ngươi không biết bơi sao? Ta nhớ Đại học B không biết bơi thì không tốt nghiệp được."
"Cho nên ta vẫn chưa tốt nghiệp..."
Ngày hôm sau, Hoàng thượng hạ lệnh dùng hàng rào cao hai mét rào kín tất cả các hồ trong hoàng cung.
Ta kiên quyết không cho, ta còn muốn chèo thuyền, còn muốn đi xem cóc, còn muốn đi xem thiên nga đánh nhau.
Kết quả Tề Mục tặng ta một chiếc kính viễn vọng.
"Vấn đề chèo thuyền thì giải quyết như thế nào?"
Ta xông vào Ngự thư phòng chất vấn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!