Ta đã cười nhạo hắn cả một buổi tối.
Hoàng thượng: Ngươi nghĩ sao vậy? Miếng thịt cừu to như vậy mà cũng mang đi nướng?
Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.
Hoàng thượng: Ít nhất ngươi cũng phải thái nó ra chứ.
Anan
Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.
Hoàng thượng: Ta thiếu chút nữa phun vào ấm trà của Thái hậu.
Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.
Hoàng thượng: Có thể đổi một câu khác không?
Ta: Hahahahahahaha có bệnh thì phải chữa trị.
Ta bị đuổi ra khỏi Ngự thư phòng.
Hình như ta có chút không phúc hậu cho lắm.
Dù sao người ta cũng đã giúp ta, ta còn cười nhạo hắn, quả thực không nên.
Sáng sớm hôm sau ta canh giờ đến tẩm cung của Hoàng thượng, xin lỗi hắn. Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, Hoàng thượng đã xoay người bỏ đi.
Ta đoán hắn là sợ ta nói "Có bệnh thì phải chữa trị".
Ta định về cung viết một tiểu thuyết, đặt tên là "Hoàng thượng là tên ngốc".
Ta còn tưởng Hoàng thượng có bao nhiêu cốt khí, kết quả buổi trưa chẳng phải lại chạy đến Chung Túy cung nấu cơm sao.
Ta đang ngồi hóng mát trong sân: "Ây da, ngươi đến—"
"Câm miệng."
Tên ngốc vẫn là tên ngốc đó.
Ta thành thạo đuổi đám cung nữ thái giám đi, sau đó nằm lại trên ghế tựa: "Cửa phòng bếp nhỏ vẫn chưa sửa xong, ngươi chịu khó một chút vậy."
Tên ngốc thò đầu ra từ phòng bếp: "Hôm nay sao ngươi không rửa rau?"
"Ta tưởng ngươi giận rồi, hôm nay sẽ không đến."
"Giận thì càng phải đến, chỉ nấu cơm cho một mình ta ăn, bưng đến trước mặt ngươi."
Ta trợn trắng mắt: "Có bản lĩnh thì ngươi sửa cửa cho ta trước đi."
Hắn thật sự đã sửa cửa cho ta rồi.
Phải làm sao đây, làm ta áy náy quá.
"Nương nương, Trinh mỹ nhân đến, nói muốn học cách nấu ăn của người."
Xin đấy, rốt cuộc phải làm sao mới có thể lật sang trang mới đây?
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!