Chương 30: (Vô Đề)

Cô bé này trông rất xinh đẹp, tâm địa cũng tốt, mỗi tối mười giờ đều mang bánh nướng cho ta. Lúc ta ra ngoài đi dạo, gặp được một con mèo khác ở sân bên cạnh, một chàng trai trẻ đang cho nó ăn thức ăn cho mèo, ta nghĩ bánh nướng không phải ngon hơn thức ăn cho mèo sao?

Vì vậy mỗi tối đều mang nửa cái bánh nướng cho nó.

Lúc đầu cô bé có chút sợ ta, sau đó không sợ nữa, thường xuyên vuốt ve lông của ta. Lão phu đã sống hơn một vạn năm rồi, nàng ta vẫn nói chuyện với ta như đối xử với con nít, ngại quá đi mất.

Sau đó, một ngày nọ, nàng ta cùng với mấy đứa nhóc xui xẻo ôm ta đi, ta ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện ra mấy tên nhóc này lại thiến ta!!!

Lão tử là một con mèo già vạn năm, lại bị người ta thiến trong lúc ngủ.

Thật là nhục nhã!

Tức giận đến mức ta muốn cào cô bé kia hai cái, nhưng nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng ta, nghĩ đến việc nàng ta ngày nào cũng mang bánh nướng cho ta, lại không nỡ ra tay.

Nhưng lão phu vẫn tức giận!

Tức giận đến mức cả tuần ta không ăn bánh nướng của nàng ta, nửa tháng không để ý đến nàng ta, một tháng không cho nàng ta chạm vào ta.

Một tháng sau ta tha thứ cho nàng ta, bởi vì bánh nướng thật sự quá thơm.

Haiz!

Cô bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ là có một người yêu không tốt lắm, ồ, dùng lời bọn họ nói, là bạn trai. Tên bạn trai này xấu xí còn hay làm màu, tính tình còn nóng nảy. Cô bé tính tình hiền lành, thường xuyên một mình ngồi bên hồ, uất ức còn rớt mấy giọt nước mắt.

Mấy đứa trẻ tuổi này.

May mà cô bé đã nghĩ thông, mắng chửi tên kia với ta cả một buổi chiều, nói bản thân bị ma xui quỷ khiến mới thích tên cặn bã đó. Ta vô cùng tán thành, theo ta thấy, nàng ta xinh đẹp, người cũng tốt, hoàn toàn nên tìm một người xứng đáng với nàng.

Chàng trai trẻ ở sân bên cạnh kia rất tốt, lúc ta đi đưa bánh nướng đều gặp hắn.

Nhưng mà cô bé này giống như bị kích thích gì đó, càng ngày càng thích sống một mình. Trước kia nàng ta thường xuyên ăn mặc xinh đẹp, cùng bạn bè ra ngoài chơi. Bây giờ, tuy rằng vẫn xinh đẹp như vậy, lại một mình vùi đầu vào thư viện, hoặc là một mình ra ven hồ xem vịt trời.

Vịt trời có gì đẹp mà xem chứ?

Một buổi chiều, ta đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức, bọn họ nói có người rơi xuống nước, ta đi qua xem náo nhiệt.

Không xem thì không biết, xem xong giật cả mình.

Cô bé kia toàn thân ướt sũng nằm trên mặt đất, người xung quanh bận rộn muốn cứu nàng ta, ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Hắc Bạch vô thường đã đến.

Ta nói cô bé này là người tốt, có thể nể mặt một chút, để nàng ta ở lại nhân gian không, coi như là nợ ta một ân tình.

Lão Bạch nói, một sợi hồn phách của nàng ta đã bị tổn thương, không đi đầu thai thì chỉ có thể biến thành hồn ma vất vưởng.

Ta nói, giao cho ta đi, lão phu tu luyện nhiều năm như vậy, chút pháp lực này vẫn có.

Ta dẫn hồn phách của nàng ta đến một không gian khác, nghĩ thầm đợi sau khi chữa khỏi sẽ đón nàng ta trở về. Ai ngờ cái lỗ hổng đó ngày càng lớn, ta kiểm tra một hồi mới phát hiện ra mình đã làm sai.

Vốn định để nàng ta đổi chỗ làm nữ hoàng đế của một đất nước thái bình thịnh thế hưởng phúc, kết quả tay run, lại đặt nàng ta vào trên người một phi tần không được sủng ái, sống không đủ ăn đủ mặc mấy tháng trời.

Ta lo lắng đến mức xoay vòng vòng, phải làm sao bây giờ?

Anan

Ta nhớ đến chàng trai trẻ ở bên cạnh kia, lại sợ hắn ta làm cho mọi chuyện càng tồi tệ hơn.

Hắn ta học ngành gì nhỉ? Hình như là lịch sử, vậy hắn ta hẳn là hiểu rõ nhỉ? Bình thường đối xử với con mèo nhỏ kia cũng rất tốt, hẳn là người tốt.

Xin lỗi nha chàng trai trẻ, chỉ có thể làm phiền ngươi đi bầu bạn với cô bé đáng thương kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!