Chương 25: (Vô Đề)

"Ngươi nên nói cho ta biết sớm hơn," ta vòng ra sau lưng ôm lấy hắn, "Nếu như ta biết sớm tình hình phức tạp như vậy, sẽ ít gây phiền phức cho ngươi hơn."

Tề Mục nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu ngươi thông minh hơn, lại muốn làm ra chút công tích gì đó, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn."

Ta hung hăng véo hắn một cái.

"Thôi được rồi, đừng bi quan như vậy," hắn xoay người nhìn ta, "Bây giờ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao, biết đâu chúng ta lúc nào đó sẽ về nhà, thị phi ở đây vốn dĩ không liên quan đến chúng ta."

"Cảm ơn ngươi." Ta rất nghiêm túc nói với hắn, "Cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta."

Tề Mục cười: "Ta may mắn mới xuyên không thành Hoàng đế, ngươi chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, ta chăm sóc ngươi cũng là chuyện nên làm."

"Ta không yếu đuối!"

"Đúng vậy, ngươi không yếu đuối, ngươi rất mạnh mẽ."

Anan

"Hoàng thượng! Hoàng quý phi! Không xong rồi!" An công công vội vàng chạy vào, "Bình Dương vương, Bình Dương vương hắn..."

Tề Mục cười hỏi: "Hắn ta khởi binh tạo phản rồi?"

"Hoàng thượng!" An công công vừa khóc vừa quỳ xuống đất, "Quân phản loạn đã đến cửa hoàng cung rồi!"

Tề Mục vẫn bình tĩnh, nhưng tay nắm lấy tay ta lại hơi dùng sức.

"Chúng ta ra ngoài xem thử," ta kéo hắn đi ra ngoài, "Đã đến đây rồi, không gặp vị tiểu anh hùng này thì tiếc quá."

Chúng ta đi lên tường thành, trên mặt Bình Dương vương thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó liền giương cung.

Ta nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói, nếu như c.h.ế. t ở đây, có thể xuyên không về không?"

"Không chắc chắn, cho nên cố gắng đừng c.h.ế. t trước."

Ta rụt cổ: "Vậy lỡ như không sống sót..."

"Vậy..."

Tề Mục xòe lòng bàn tay, trên đó là số điện thoại của ta, được hắn dùng mực nước tô đi tô lại rất nhiều lần.

Hắn nói bên tai ta: "Vậy chỉ có thể đánh cược một lần, ta đã thuộc lòng rồi, nhớ tắt chặn số lạ đi."

Ta vừa cười vừa lau nước mắt: "Tài khoản WeChat giống số điện thoại, đừng quên đấy."

"Bình Dương vương," Tề Mục bình tĩnh lên tiếng, "Nếu như bây giờ ngươi g.i.ế. c ta, chính là g.i.ế. c vua, ngôi vị hoàng đế danh bất chính, ngôn bất thuận sẽ có rất nhiều phiền phức."

Tề Mục lấy một cuộn giấy từ phía sau ném ra ngoài, Bình Dương vương cất cung tên, một tay bắt lấy.

"Ta tự nguyện thoái vị, ngôi vị hoàng đế này nhường cho ngươi."

***

Ta ngồi trên xích đu đung đưa chân: "Đói quá Tề Mục—"

"Nhanh thôi cô nãi nãi."

Đúng vậy, Tề Mục thoái vị rồi, không phải là Hoàng đế nữa, tân đế để hắn đến hành cung dưỡng bệnh, phái rất nhiều người đến hầu hạ hắn.

Nói là dưỡng bệnh, chi bằng nói là giam cầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!