"Từ bây giờ trở đi, cứ thêm một người c.h.ế. t đói, ta sẽ cho người ta thêm một nhát d.a. o lúc lăng trì ngươi." Ta vuốt tóc mai,
"Lương thực ở đâu, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi chuộc tội."
Tri phủ thà c.h.ế. t cũng không nói cho ta biết lương thực được cất giữ ở đâu, ta lại không thể thật sự để hắn ta chết, chỉ đành dặn dò thị vệ canh giữ hắn ta thật kỹ, không được để bất kỳ ai vào trong.
Tề Mục dựa vào đầu giường xem tấu chương:
"Trở về rồi? Điều tra như vậy đã thỏa mãn chưa?"
Cũng tạm. Ta ủ rũ ngồi xuống,
"Tên khốn đó cái gì cũng không nói."
Ta kể lại tất cả những gì ta đã hỏi và suy đoán cho hắn nghe.
Hắn cười cười:
"Ngươi vẫn là quá mềm lòng."
Ta thở dài:
"Không có cách nào, lương y như từ mẫu."
Ánh mắt Tề Mục có chút đề phòng, người dịch ra sau một chút.
Ta tiến đến gần:
"Ngoan, gọi một tiếng cha nghe xem."
Ta không cam lòng, giấc mơ trở thành mỹ nhân xà hạt không thể cứ như vậy tan vỡ, nhất định phải moi ra được chút gì đó từ miệng tên quan chó c.h.ế. t này.
Nếu như không moi ra được gì, thì moi hai cái răng cửa ra.
Cứ quyết định như vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta lại đến đại lao, lần này ta đặc biệt mang theo hai túi lớn hạt dưa, chuẩn bị sẵn sàng để dây dưa với hắn ta cả ngày.
Nhưng lần này xảy ra chút ngoài ý muốn.
Ta bị quý tử của tri phủ bắt cóc.
Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã bị nhốt lại.
Thật sự không nên để thị vệ cách ta xa như vậy. Không có lương thực, nạn đói ngày càng nghiêm trọng, trên đường hỗn loạn, ta nghi ngờ mình bị lôi đi bọn họ cũng không phát hiện ra.
Không ai phát hiện trên đường thiếu mất một mỹ nhân.
Tên quý tử này tuy rằng không thông minh lắm, nhưng ra tay cũng đủ tàn nhẫn, ta dựa vào cục u sau gáy để suy đoán, hắn ta chắc là dùng gậy đánh ngất ta.
Đầu óc ong ong.
Con trai tri phủ bảo ta viết thư cho người nhà, cứu cha hắn một mạng, hắn ta sẽ thả ta ra.
Ta tốt bụng hỏi hắn ta:
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Hắn ta gật đầu, lấy giấy bút cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!